Ngọn núi nhỏ tạm thời thể tiếp tục thăm dò thêm, nhưng khu vực chân núi thì vẫn còn tương đối an .
Bùi Dữ :
“Trần Cạnh Chi và mấy thỉnh thoảng cũng núi bắt gà rừng hái rau dại. Giờ vì chúng mà tạm thời thể , Cẩn Hành, lát nữa mang cho họ một con dê nhỏ, tiện thể rõ lý do.”
Cố Cẩn Hành lau mồ hôi lạnh trán:
“Chưa tìm tre và giun đất, mộc nhĩ lát nữa về rửa sạch , tối nay thể nấu luôn.”
Bùi Dữ đáp:
“Giun thì ruộng xới đất một chút là , còn tre thì thôi, đường tiện nhặt vài cành khô ghép dùng tạm, hoặc chặt thêm ít cây. Gỗ trong kho cũng cần bổ sung .”
Không tre thì chuồng bằng gỗ cũng . Mục đích là để bọn gà chỗ chạy nhảy nhưng chạy mất.
Tiêu Dã :
“Vậy để tìm giun, mấy về .”
Trên đường về nhà sẽ ngang qua mấy thửa ruộng, tiện thể luôn.
Bùi Dữ gật đầu:
“Cũng .”
Mỗi một việc, chia thì sẽ nhanh hơn.
Anh đưa cho Tiêu Dã một chai nước và mấy viên kẹo:
“Đói ?”
Tiêu Dã thật thà trả lời:
“Không đói! ăn.”
Bùi Dữ bật :
“Muốn ăn gì nào?”
Tiêu Dã hề hề:
“Cho bánh mì nhân việt quất!”
Bùi Dữ đưa cho hai cái, lấy thêm một cái xô:
“Giun cần đào nhiều, nửa xô là đủ.”
Dùng giun để cho gà ăn và trộn đất.
Tiêu Dã:
“Ok!”
Sau khi giao nhiệm vụ đào giun cho Tiêu Dã, Bùi Dữ và mấy còn về nhà.
Về đến nơi, Cố Cẩn Hành đồ mang dê nhỏ sang nhà hàng xóm. Lần chọn con dê còn nhỏ.
Bùi Dữ thì chuẩn xử lý một con hươu mai hoa trong sân, nên việc rửa mộc nhĩ giao cho Ôn Xu.
Anh lấy cho cô một cái ghế nhỏ đặt ở cửa để :
“Xu Xu đây chơi nhé. Rửa sạch mộc nhĩ xong thì để rổ ghế bên cạnh. Mấy cái hỏng thì khỏi cần rửa, cứ bỏ túi.”
Ôn Xu ôm đầu gối ghế, mắt sáng lấp lánh chậu nước và đám mộc nhĩ mặt, tai vẫn lặp lặp câu “rửa mộc nhĩ” mà Bùi Dữ .
Cô gật đầu:
“Ừm!”
Sống tập thể thì ai cũng nên việc để . Nếu để Ôn Xu mãi, kiểu gì cũng sinh mấy suy nghĩ lung tung. May là Xu Xu ngoan, luôn chia sẻ công việc với .
Bùi Dữ thấy cô chậm rãi chọn từng tai mộc nhĩ, kỹ, bóp nhẹ, ngửi thử mới rửa, cái dáng tò mò đáng yêu khiến tim mềm nhũn.
Mấy con gà rừng buộc trong góc sân. Lúc đầu buộc cả hai chân, giờ chỉ buộc một chân để chúng thể di chuyển một chút, nhưng chạy xa.
Bùi Dữ đeo găng tay kiểm tra, bọn gà sợ hãi rúc góc tường, còn chút nào hung dữ như lúc trong rừng nữa.
Anh dọn sạch phân gà đất, gom một chỗ. Hôi kinh khủng, đúng là nên nuôi gà trong sân nhà.
Dọn xong, Bùi Dữ qua sân bên , lôi xác con hươu mai hoa , chuẩn dụng cụ và bắt đầu mổ thịt.
Con hươu khá to, mới cắt huyết mà đầy hơn nửa thùng.
Trên hươu nhiều phần quý, đặc biệt là nhung hươu và m.á.u hươu. Nếu mang bán, đặc biệt là loại hươu rừng thế , sẽ đáng giá.
Hiện tại thể ai mua, nhưng khi thứ định hơn, chắc chắn sẽ tìm đến.
Cố Cẩn Hành đưa dê xong về, bảo Ôn Xu đưa ít nước để rửa tay, sang phụ Bùi Dữ chia thịt hươu.
Anh :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-227-nhung-viec-thuong-ngay-ban-ron.html.]
“Tối nay món thịt hươu xào ớt, trộn mộc nhĩ. Lát nữa việc gì thì ít bánh bao, khỏi nấu cơm mì.”
Bùi Dữ suy nghĩ gật đầu:
“Vậy với Xu Xu bánh bao trong nhà nhé, với Tiêu Dã lái xe xa chút, chặt thêm cây.”
Trong sân nhà bên cạnh, mấy con dê ngửi thấy mùi m.á.u tươi bắt đầu bồn chồn, kêu inh ỏi.
Cố Cẩn Hành hỏi:
“Không mang Xu Xu theo ? ở nhà lo .”
Bùi Dữ :
“Có mang theo cũng chỉ trong xe thôi, ở nhà với thì còn chơi bột mì.”
Cố Cẩn Hành cũng theo:
“Ờ, cũng hợp lý đấy.”
Hai đang chuyện thì Ôn Xu để ý, vẫn đang mải chơi với đám mộc nhĩ. Bùi Dữ gọi hai cô mới ngẩng đầu.
Cô nghiêng đầu thắc mắc:
“Sao ?”
Bùi Dữ hỏi:
“Xu Xu ở nhà bánh bao đốn cây?”
Cô chớp mắt:
“Anh đốn cây ?”
Cô cũng bánh bao, nhưng nếu Bùi Dữ ở nhà thì thấy vui bằng.
Mà chặt cây thì chán lắm, chỉ trong xe.
Bùi Dữ :
“Ừm, chặt cây chán lắm. Em ở nhà chờ về nhé?”
Ôn Xu ngập ngừng:
“ em bánh bao …”
Bùi Dữ xoa dịu:
“Không , Cẩn Hành , sẽ dạy em.”
Ôn Xu suy nghĩ một hồi mới :
“Vậy nhớ về sớm đó.”
Bùi Dữ:
“Ừm, em rửa xong mộc nhĩ ?”
Ôn Xu cầm một tai mộc nhĩ nhất đưa cho xem:
“Rửa thêm nữa là xong, cái nhất!”
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành cùng khen cô rửa sạch.
Không lâu , Tiêu Dã cũng về, tới cổng gọi to:
“Anh Bùi! đào cả thùng giun !”
Đào hăng quá, lúc để ý thì đầy cả xô.
Bùi Dữ:
“Không , để cho gà ăn, hết thì mai dùng tiếp.”
Không mắng, Tiêu Dã vui hẳn, ôm thùng giun đến bên Ôn Xu, vớt lên một con khoe:
“Con to !”
Con giun béo ụ, dài ngoằng, hai đầu cứ ngọ nguậy, ghê.
Ôn Xu thấy xong giật , bật dậy lùi mấy bước, liên tục lắc đầu:
“Xấu quá, em thích!”
Suýt nữa cô chạy mất, Tiêu Dã vội vứt giun xô, sang định khoe với Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành, nhưng cả hai liếc cái c.h.ế.t trân.
Cậu đành lặng lẽ , coi như thấy gì:
“Thôi cho gà ăn đây!”