Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 230: Quái Vật

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:19:51
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Cẩn Hành vẫn giữ nụ lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo xuống:

“Cô tưởng quyền đổi ý ? Cô nghĩ đủ tư cách để ?”

Liễu Hoan Hoan khoanh tay sofa, chậm rãi bắt chéo chân:

“Nếu Bùi Dữ mặt ở đây, cũng sẽ thấy lý.”

Phía Cố Cẩn Hành, hai gã đàn ông theo Liễu Hoan Hoan, một trong đó là tên câm, khi cuộc trò chuyện, lập tức bỏ đang giữ và tiến về phía Cố Cẩn Hành.

Cố Cẩn Hành cảm nhận nguy hiểm từ phía , bật khẽ:

là con ch.ó trung thành.”

Liễu Hoan Hoan nhướng mày, vẻ mặt đắc ý, khúc khích:

“Dĩ nhiên . Với họ, đây là lời khen đấy.”

cúi đầu vén tóc, giọng hờ hững:

khuyên …”

Chưa kịp hết câu, cô đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c tê rần. Nhìn xuống, thấy một cây băng nhọn dài cắm xuyên ngực. Máu đỏ lập tức nhuộm ướt cả mảnh vải trắng ngực.

Nụ mặt cô lập tức đông cứng.

Đầu của băng nhọn trong tay Cố Cẩn Hành. Cán cân quyền lực lập tức đảo chiều.

“Liễu tiểu thư,” Cố Cẩn Hành đẩy nhẹ kính, vẫn giữ vẻ lịch sự, giọng bình thản, “Xin thẳng, cô là đối thủ đàm phán vụng về nhất mà từng gặp.”

Liễu Hoan Hoan tái mặt:

chỉ đùa một chút thôi, chắc hiểu nhầm .”

Cố Cẩn Hành mỉm :

đồng ý. Hôm nay tất cả những gì xảy … xem như là hiểu nhầm . Hiểu ?”

Liễu Hoan Hoan siết chặt tay:

“Chuyện gì cũng thể từ từ giải quyết. Vì một mạng của mà đổi lấy một mạng , vẻ đáng lắm, đúng ?”

Buồn thật.

Tận thế , mạng ai chẳng mong manh.

Chỉ là, giá trị là do quyết định.

Cố Cẩn Hành :

“Bảo bọn họ rút lui về sân trong, nếu , khi họ kịp tay, sẽ g.i.ế.c cô .”

Thật , nếu cả ba cùng tấn công, nhiều lắm cũng chỉ thể cầm chân Cố Cẩn Hành. kéo dài thì cũng chịu nổi.

Cách nhanh nhất là tay từ chỗ Liễu Hoan Hoan, dễ dàng và hiệu quả nhất.

Liễu Hoan Hoan lúc chẳng dám gì nữa. Tính mạng cô đang trong tay .

lầm của cô xem thường Cố Cẩn Hành.

Tưởng chỉ là một thư sinh yếu ớt, ai ngờ là chiến binh trí lực.

Liễu Hoan Hoan:

“Rút, tất cả rút trong sân, lời Cố.”

câm còn định nhào lên cứu, nhưng đói quá lâu, thể lực cạn kiệt, đến đ.á.n.h cũng nổi, phản công c.h.ế.t là cái chắc.

Cuối cùng, hai chỉ còn cách lôi tên mặc đồ đen thương nặng về sân trong.

Liễu Hoan Hoan cẩn thận lui từng bước:

“Anh Cố , thật sự chỉ đùa thôi mà, đừng chấp gì. Sau chúng vẫn còn nhiều cơ hội hợp tác. Gà trong sân, dê trong chuồng, sẽ trả giá cho mấy . Anh xem…”

Những lời , Cố Cẩn Hành chẳng buồn .

Ngay lúc hai gần rời khỏi phòng khách, bên ngoài vang lên tiếng xe.

Liễu Hoan Hoan mặt tái mét.

tới đây mà cho ai , nên đến thể là của cô .

Vậy thì chỉ thể là nhóm của Bùi Dữ.

Quả đúng như cô đoán, Bùi Dữ và Tiêu Dã lái xe về.

Vừa nhận tin nhắn về Liễu Hoan Hoan, hai lập tức xe.

Xe dừng ngoài sân, Bùi Dữ và Tiêu Dã lao thẳng về phía phòng khách.

Vừa đến cửa, thấy nhóm của tên câm, Tiêu Dã nhiều, mỗi tên cho một cú đá, đá bay hết xuống đất.

Nhìn thấy hai họ, Cố Cẩn Hành thở phào, dậy bỏ tay khỏi cây băng nhọn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-230-quai-vat.html.]

Còn kịp gì, Ôn Xu bế Tiểu Bình Quả chạy xuống.

“Bùi Dữ!”

Nãy giờ cô nấp cầu thang xuống, lo lắng yên, may mà cuối cùng Cố Cẩn Hành kiểm soát tình hình.

Bùi Dữ lập tức ôm lấy cô kiểm tra:

“Có ức h.i.ế.p ?”

Vừa bước đoán chuyện gì đang xảy .

Ôn Xu lắc đầu:

“Không . bọn họ bắt nạt Cẩn Hành!”

Bùi Dữ xoa đầu cô, dỗ nhẹ đám quỳ rạp đất.

Chỉ một cái liếc mắt, tia chớp màu tím vụt sáng, ba gã đàn ông mặc đồ đen ngã gục ngay tại chỗ.

“A!”

Liễu Hoan Hoan sợ đến mức tim đập liên hồi, suýt ngất.

còn cảm thấy đau ở n.g.ự.c nữa, cảnh tượng đó dọa đến cứng .

Quái vật thật sự.

Hóa dị năng hệ lôi đáng sợ như thế!

hoảng loạn bỏ chạy, nhưng mới dậy quỵ xuống. Sức cùng lực kiệt, kiêu ngạo biến mất còn dấu vết.

Ôn Xu tiếng thét giật , xem chuyện gì, nhưng Bùi Dữ giữ chặt, cho đầu.

Tiêu Dã nhanh chóng kéo ba cái xác ngoài sân, lấy chổi quét dọn đống tro đen cho thùng rác.

Chờ Bùi Dữ buông Ôn Xu , sàn nhà sạch bong.

Ôn Xu phụng phịu:

“Không cho xem, tưởng em sợ chắc?”

Liễu Hoan Hoan vẫn dừng hét. Thấy xác xử lý xong, Bùi Dữ xoay , chuẩn giải quyết nốt cô .

Từ lúc cô nhắm đến Ôn Xu, g.i.ế.c .

Chỉ vì lúc đó cô còn chút giá trị lợi dụng.

Giờ thì hết . Nếu nhờ Cố Cẩn Hành bản lĩnh, Ôn Xu gặp nguy hiểm.

Nếu cô điều, tròn nhiệm vụ liên lạc viên, thì nông nỗi .

Cố Cẩn Hành đẩy kính, kéo xác vứt cửa.

Ôn Xu buông Tiểu Bình Quả :

“Xử xong hết ạ?”

“Xử lý gần hết ,” Bùi Dữ bế cô xuống ghế, Tiểu Bình Quả đang run run đất, “Còn vài thứ kịp mang về gian.”

“À?” Ôn Xu chớp mắt, “Thế tiếc nhỉ. , em bánh bao xong , thể mang theo ăn!”

Bùi Dữ mỉm dịu dàng, còn vẻ gì của kẻ g.i.ế.c lạnh lùng:

“Thật ? Vậy thử xem Xu Xu nấu thế nào… Còn đám xác , vội. Lần xuống núi xử thêm vài con là .”

Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành dọn dẹp xong chiến trường, đốt xác ngoài sân, khóa cổng mới .

Tiêu Dã nhẹ nhàng:

“Xử lý gần hết , nhưng đám trong sân bên cạnh mà cứ để cũng . Có nên ‘xử’ nốt ?”

“Mai ,” Bùi Dữ chẳng để tâm, lấy một viên kẹo nhét miệng Ôn Xu, “Để năm sáu con sống thôi, còn g.i.ế.c hết.”

Cố Cẩn Hành:

“Bánh bao xong , ăn thử ?”

Tiêu Dã xua tay:

đợi ăn cơm ăn luôn thể.”

Trong đầu , bánh bao khô cứng, ăn nổi.

Bùi Dữ liếc mắt thấy Ôn Xu đang đầy mong chờ, :

“Anh ăn thử xem Xu Xu ngon .”

Ôn Xu lập tức nhảy xuống:

“Em lấy cho !”

 

Loading...