Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 237: Cõng Em Về Nhà

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:19:58
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh cất tiếng gọi to, giọng vang cả sang bên Ôn Xu, thậm chí hàng xóm cũng thấy, còn chạy ban công xem chuyện gì.

Ôn Xu dậy, vẫy tay về phía họ, “Tụi em đây nè!”

Vừa lúc cô thì cơn gió nóng thổi tới, giọng vốn nhỏ thổi bay mất, đến tai Bùi Dữ chỉ còn sót vài âm cuối.

Bùi Dữ : “Đi thôi, qua giúp một tay.”

Tiêu Dã: “Ok!”

Thấy họ cũng nhảy xuống ruộng, Cố Cẩn Hành điện thoại mới nhận gần 12 giờ từ lúc nào, giật vì thời gian trôi quá nhanh.

Anh ngượng ngùng: “Lỗi tại quên mất thời gian, đói ?”

“Không ,” Ôn Xu xổm đất gom cỏ dại một chỗ, “Tiểu Bình Quả cũng đói mà.”

Cả nhóm nhanh tay dọn hết đống cỏ, kịp khi Tiêu Dã và Bùi Dữ tới, buộc gọn gàng từng bó.

Bùi Dữ và Tiêu Dã theo lối của họ, cứ cách một đoạn nhặt một bó cỏ tươi.

Vừa nhặt, đến gần chỗ Ôn Xu thì đếm sơ sơ cũng bảy bó, cộng thêm hai bó bên Cố Cẩn Hành nữa là chín bó, tạm đủ cho sáu con dê ăn trong một ngày.

Tiêu Dã móc mấy bó cỏ cây gậy, một khiêng bốn bó, tay còn xách thêm một bó nữa.

Mỗi bó cỏ khá nặng, buộc chặt thì càng chắc và nặng hơn.

Bốn bó còn chia cho Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành xách, còn Ôn Xu thì ôm Tiểu Bình Quả về nhà.

Thấy cô mồ hôi nhễ nhại, Bùi Dữ vội, đưa khăn lau mồ hôi cho cô. Thấy vài dấu bẩn mặt cô, nhịn bật .

“Làm gì mà lem nhem , mèo con nhỏ?”

Ôn Xu ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe ngước lên, vô tội đáp: “Em lem nhem, lúc nãy còn rửa tay khi uống nước mà.”

“Bé ngoan,” Bùi Dữ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, “Coi kìa, cổ Xu Xu đỏ hết lên .”

Ôn Xu gật đầu lia lịa, “Nóng thật , nước trong bình em uống hết luôn !”

Cô lắc lắc cái bình, chẳng thấy tiếng nước gì cả.

Bùi Dữ cầm bình bỏ , kiểm tra túi nhỏ của cô, thấy hôm nay cô ăn viên kẹo nào nên bóc một viên đút cho cô.

Sau khi cô ăn xong, Bùi Dữ xoay xổm xuống.

“Lên nào, để cõng em về.”

Ôn Xu bật vui vẻ, nhảy lên lưng , ôm cổ dụi mặt đầy thích thú.

Tiểu Bình Quả xổm bên cạnh, kêu “meo~” một tiếng, đôi mắt xanh ngắt chằm chằm Bùi Dữ.

Bùi Dữ cúi đầu nó mấy giây , cúi xuống bế nó lên, đặt vai còn .

Tiểu Bình Quả lắc đầu, hai chân vững, nhảy tọt lòng Ôn Xu, chân còn gác lên vai Bùi Dữ.

Ôn Xu vỗ đầu nó, “Đừng rớt xuống nha.”

“Meo~”

Bùi Dữ xách hai bó cỏ còn , bước nhanh nhẹn nhưng vẫn vững vàng.

Vì hôm nay đầu bếp, nên bữa trưa do Bùi Dữ đảm nhiệm.

Anh nấu món gì cầu kỳ, cũng sợ thử bừa sẽ lãng phí nguyên liệu, nên quyết định món đơn giản nhất là mì lạnh.

chuẩn từ lúc sáng, để sẵn trong bếp. Chờ về, dọn dẹp tay chân xong là thể ăn ngay.

Sau khi ăn xong, trời đột nhiên âm u, mây đen từ xa kéo tới.

Tiêu Dã rửa chén, còn Ôn Xu và hai thì sân cho dê ăn.

Khi cho ăn, Ôn Xu tò mò sờ con dê mọc lông, cảm giác lạ lạ, giống như đang sờ da .

Cho dê ăn xong, trời càng âm u hơn.

Cả nhóm kéo lên sân thượng xem tình hình hạt giống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-237-cong-em-ve-nha.html.]

Nhắc tới mới nhớ, Ôn Xu nghĩ đến chậu hồng Manchu ở ban công nhà cô.

Bây giờ hoa vẫn đang nở rực rỡ, sắc vàng ấm áp tràn đầy năng lượng. Mỗi sáng thấy là tâm trạng cô tự nhiên vui vẻ, thấy cuộc sống tích cực hơn hẳn.

Tiêu Dã là chạy lên sân thượng đầu tiên, lên hét toáng lên vì vui sướng.

“Nảy mầm ! Nảy mầm !” Cậu chỉ chỗ trồng khoai lang đỏ của Ôn Xu và khoai tây của Bùi Dữ, đó đến chỗ bí đỏ của và Cố Cẩn Hành, “Tất cả đều nảy mầm hết!”

Cuối cùng thật sự thể sống tự cung tự cấp !

Không cần xin xỏ, cũng cần tìm cách đổi đồ khắp nơi nữa.

gian của Bùi Dữ đủ thứ, nhưng thể cứ dùng mãi .

Ôn Xu quan tâm nhất là khoai lang đỏ của , cô xuống cạnh nó, cẩn thận chạm mầm mới mọc.

“Nhỏ xíu thế ,” cô lo lắng, “Không lớn nữa?”

Bùi Dữ , “Đừng coi thường, chúng mạnh mẽ lắm đấy.”

Ôn Xu chụp một bức ảnh gửi cho Cố Dư.

Cố Dư vẫn phản hồi nhanh như khi.

Cố Dư: [Là Xu Xu trồng hả?]

Cố Dư: [Chiều nay chị sẽ cùng vài bên căn cứ Vị Lai qua gặp .]

Liễu Hoan Hoan c.h.ế.t, nhưng bên căn cứ Vị Lai thì chẳng mấy ai để tâm.

Mọi ở tận thế quen với cái c.h.ế.t.

Lần Cố Dư đến là theo yêu cầu từ căn cứ, thiết lập quan hệ với Bùi Dữ. Dù tham gia, ít nhất cũng đừng biến thành kẻ thù.

Thậm chí họ còn chuẩn xin .

G.i.ế.c của căn cứ, mà họ còn đến xin , chuyện như ở tận thế cũng hiếm.

Ôn Xu lập tức kể cho cả nhóm chuyện .

“Lâu gặp chị Cố Dư,” Ôn Xu lẩm bẩm, “Chiều nay em nên giả vờ quen chị ?”

Bùi Dữ xoa đầu cô , “Tùy em thôi.”

Ôn Xu nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy xa lạ vẫn hơn.

Nếu sẽ dễ Cố Dư gặp rắc rối.

Xem xong hạt giống, họ định xuống lầu thì cơn mưa đổ ào xuống.

Cả nhóm vội chạy hiên trú mưa, khóa kỹ cửa sân thượng.

Ôn Xu vỗ vỗ mấy giọt mưa áo: “Không ướt nhiều !”

Bùi Dữ nắm tay cô: “Cũng đến giờ ngủ trưa .”

“Xu Xu,” Cố Cẩn Hành tháo kính , lau mưa bám đó, “Cố Dư mấy giờ đến ?”

Ôn Xu chớp mắt, lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn, “Chị ba giờ sẽ đến.”

Cố Cẩn Hành gật đầu, : “Vậy là chuẩn .”

Ngủ trưa là thói quen lâu nay của cả nhóm.

Thông thường sẽ tỉnh lúc hai giờ, khi Ôn Xu ngủ muộn hơn chút, hai rưỡi mới dậy.

hôm nay chắc vì trong lòng lo lắng chuyện gặp Cố Dư nên cô chỉ chợp mắt một chút, đến hai giờ tỉnh.

Bùi Dữ cảm nhận cô cựa quậy, liền vòng tay ôm cô lòng, lấy điện thoại xem giờ.

“Mới gần hai giờ thôi,” đặt điện thoại xuống, cằm cọ cọ má mềm của cô, “Không ngủ thêm ?”

Ôn Xu nhăn mặt đẩy : “Anh cọ đau cả mặt em .”

 

Loading...