Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 238: Giá Của Một Lần Ra Tay

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:19:59
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Dữ nhướng mày:

“Làm em đau ?”

“Không ,” Ôn Xu xoa mặt phản bác, “Tại cứ dúi mặt em, cho cọ nữa.”

Nhìn kiểu chuyện của cô, Bùi Dữ liền thấy trêu. Anh đè cô xuống giường dùng cằm dụi mạnh hai má cô một trận rõ là hăng.

“Chê ?” Bùi Dữ hỏi.

Ôn Xu đơ , nghi ngờ Bùi Dữ đang tỉnh ngủ thật .

Cô tức mà dám gì, lấy tay che mặt, đôi mắt long lanh như sắp , ấm ức :

“Sao tự nhiên dậy phát hỏa thế?”

Bị ăn h.i.ế.p còn tìm lý do biện minh cho nữa chứ.

Bùi Dữ thấy buồn , cũng tiếp tục chọc cô nữa, bế cô dậy đưa phòng đồ chọn đồ.

“Cố Dư sắp đến, để trang điểm cho Xu Xu xinh chút.” Anh lấy một bộ váy màu xanh lá chuẩn từ .

“Bộ em thấy ?”

Ôn Xu vẫn còn giận, bộ váy chút vui, nhưng vẫn nhịn .

Váy thật.

Bùi Dữ bật , thấy má cô đỏ hồng vì dụi mạnh lúc nãy, hôn nhẹ dỗ:

“Xin , tại đúng. Đừng giận nữa nha, Xu Xu.”

“Vậy em c.ắ.n một cái,” Ôn Xu chằm chằm cằm , đưa tay chạm nhẹ, “Cắn ở đây nhé!”

Bùi Dữ chẳng cả, nghiêng đầu gần, “Mèo con c.ắ.n .”

Ôn Xu là kiểu thật. Cô c.ắ.n nhẹ một cái, lực , rách da nhưng dấu răng thì chắc chắn rõ mồn một.

“Đi đồ ,” Bùi Dữ đặt cô xuống, đưa bộ váy cho cô, “Là váy dài, em mặc cẩn thận một chút.”

Váy dài?

Ôn Xu tò mò mở xem thử.

Thường ngày cô chỉ mặc quần dài, short hoặc váy ngắn, váy dài là kiểu gần như từng mặc.

Bộ là váy dài hai dây màu xanh lá, bên ngoài phối áo khoác len trắng, váy in hình mấy con bướm đủ kiểu, tinh tế.

Da Ôn Xu trắng, dáng cân đối, mặc gì cũng , phối màu kiểu gì cũng nổi bật.

Khi cô đồ, Bùi Dữ cũng đổi sang một chiếc sơ mi dài tay.

Ngoài trời đang mưa, khí mát lạnh hẳn, mặc áo dài tay cũng thấy nóng mà vặn dễ chịu.

Lúc , từ ngoài nhà vọng tiếng xe dừng .

Mưa to ào ào át hết âm thanh xung quanh, tầng 3 nơi Bùi Dữ và Ôn Xu đang ở rõ gì, nhưng ở tầng 1 thì Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã phản ứng , dậy mở cửa đón khách.

Mưa thực sự lớn, đoạn đường chỉ hơn 10 mét mà cũng khó khăn. Áo quần mưa ướt, ô thì nghiêng ngả vì gió lớn như sắp bay mất.

Trong tiếng mưa gió gào rít, Tiêu Dã là đầu tiên mở cổng.

Không thể trò chuyện ngoài mưa , lập tức chạy nhanh hành lang.

Khi nhóm khách bước nhà thì Bùi Dữ và Ôn Xu cũng từ tầng xuống.

Do mặc váy dài nên Ôn Xu thấy khá lạnh, cô quấn thêm một chiếc khăn choàng trắng mềm ấm.

Một bên nhà, một bên xuống lầu. Ánh mắt hai bên chạm trong khoảnh khắc, đều khựng .

Cố Cẩn Hành ở cửa cau mày:

“Vào nhà , mưa to quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-238-gia-cua-mot-lan-ra-tay.html.]

Cố Dư mỉm :

“Phiền .”

Họ mặc áo mưa nên quần áo phần lớn vẫn khô, chỉ ống quần và giày là ướt sũng. Trong nhà sẵn dép nên tránh việc nền nhà nước ướt.

Cả Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành cũng ướt lướt thướt, Bùi Dữ liếc bảo Cố Cẩn Hành kéo Tiêu Dã lên lầu đồ.

“Mời ,” Bùi Dữ dắt Ôn Xu xuống sofa, hiệu cho tự nhiên, “Hôm nay mưa gió thế , các vị đến vì chuyện của Liễu Hoan Hoan việc gì khác?”

Ôn Xu chớp mắt, lặng lẽ sang Cố Dư.

Nước mưa ướt cả sàn gạch phòng khách.

Cố Dư mỉm , hiệu cho bên cạnh mang đồ :

“Là thế , Bùi . Hôm nay chúng đến là mặt Liễu Hoan Hoan xin về chuyện .”

nhẹ đẩy gói quà xin về phía họ:

“Đây là lời xin chính thức từ căn cứ. Những hành động của Liễu Hoan Hoan là tự ý, sự đồng thuận, mong đừng hiểu lầm.”

Hiểu lầm thì trong lòng ai cũng tự rõ.

Bùi Dữ qua món quà, ánh mắt chút xa cách, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt:

hiểu lắm ý các là gì.”

Cố Dư đổi sang giọng thương lượng:

“Liễu Hoan Hoan phiền , chúng hy vọng chuyện ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên. So với đối đầu, chẳng thà chúng hợp tác cùng lợi thì hơn, đúng ?”

với tư cách là mặt căn cứ Vị Lai đến để thương lượng, rõ Bùi Dữ và nhóm của dễ dây . Đối đầu lợi, chi bằng kết giao.

Bùi Dữ gõ nhẹ ngón tay lên bàn , tỏ vẻ đang suy nghĩ.

Cố Dư tiếp lời, “Hai thể cân nhắc thêm. Bên chúng sẵn lòng hỗ trợ mặt.”

Lúc hai bên chuyện, Ôn Xu lặng lẽ đ.á.n.h giá nhóm Cố Dư mang đến.

So với nhóm cùng Liễu Hoan Hoan hôm , đám hôm nay rõ ràng lễ phép và thiện hơn nhiều.

Hễ ánh mắt cô sang, họ đều mỉm gật đầu tránh , thể hiện sự tôn trọng rõ ràng.

Cố Dư dẫn theo 4 – 3 nữ 1 nam – ai cũng tỏ thái độ .

Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã khi đồ xong cũng xuống lầu.

Thấy bàn nước, Cố Cẩn Hành kéo Tiêu Dã bếp chuẩn nước mời khách.

Bùi Dữ đó, gì, khí thế rõ ràng: thể quyết định, nhưng rảnh để chuyện nhỏ nhặt.

Cố Cẩn Hành thì ngược – khách khí, nhưng lời cũng hề mềm mỏng.

“Đã gọi là hợp tác thì hai bên đều thứ gì đó để trao đổi.” Cố Cẩn Hành nhẹ, “Mà ‘phí lên sân khấu’ của chúng rẻ . Chỉ bằng một chữ ‘hợp tác’ mà chúng giúp miễn phí, liệu công bằng?”

Căn cứ Vị Lai tính toán cũng , nhưng ngây thơ.

Bùi Dữ và nhóm của dễ gạt.

Tiêu Dã bên cạnh phụ họa, vẻ mặt đầy tự tin:

“Hợp tác thì hợp tác, nhưng kiểu hợp tác chỉ nghĩa là chúng sẽ tấn công gây chiến với các thôi, coi như tặng một tấm ‘kim bài miễn tử’. Còn chúng giúp tay, thì… xin , đó là cái giá khác!”

Trời ơi…

Vừa mới một giây còn đề xuất bên hợp lý, giây xoay chuyển tình thế, biến thành giá.

Người của căn cứ Vị Lai trong lòng thầm chửi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, mắt chăm chăm xuống sàn.

thì gánh nặng cũng rơi hết vai Cố Dư, còn họ chỉ là theo.

 

Loading...