Ôn Xu vui vẻ gửi ảnh cho Cố Dư, nhưng lúc Cố Dư đang bận, kịp xem điện thoại.
Bên phòng ăn, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành kiểm tra xong đồ tiếp tế liền .
Trước khi , Cố Cẩn Hành còn quan sát kỹ tình hình, thấy gì mờ ám đáng ngờ mới yên tâm kéo Tiêu Dã theo .
“Lô hàng đó kiểm tra , sạch sẽ, dấu hiệu mở tiêm gì .” Cố Cẩn Hành đặt hai hộp kẹo lên bàn . “Ngoài hai hộp , mấy thứ còn để trong kho bếp.”
Bùi Dữ gật đầu: “Ừ, .”
Tiêu Dã xuống sofa, ánh mắt vô thức liếc qua hai họ, thấy chẳng gì bất thường thì chút thất vọng. ... dấu răng cằm của Bùi Dữ nổi bật quá, khiến mãi rời mắt .
Tiêu Dã: “Anh Bùi, là thực sự hợp tác với căn cứ Vị Lai ?”
“Cũng coi là một kiểu hợp tác.” Bùi Dữ suy nghĩ một chút , “Căn cứ Vị Lai khá mạnh, tài nguyên dồi dào, dị năng giả cũng nhiều, hợp tác với họ thì lợi hơn là thiệt.”
Tiêu Dã hào hứng: “Vậy thì quá! Sau để họ giúp chặt cây! Cứ tận dụng thì cứ tận dụng!”
Dù mấy dị năng giả bên đó chắc chắn cũng dám từ chối .
Cố Cẩn Hành nhướn mày: “Tiềm năng tư bản độc ác đấy.”
“Bậy nào!” Tiêu Dã phản bác ngay, “Đây gọi là tận dụng tài nguyên hợp lý!”
Hai đang tranh luận thì bên ngoài bỗng một tiếng sét vang trời, kéo dài suốt năm giây.
Sét nổ, ánh chớp lóe sáng liên tục ngoài cửa sổ, sáng đến mức như ở ngay mắt, trông khá đáng sợ.
Ôn Xu và Tiểu Bình Quả đều tiếng sét dọa cho giật . Hai bé mèo nhào ngay lòng chủ, cảm giác như kiểu bịt tai trộm chuông .
Mèo vốn dễ hoảng, sấm sét thế thì đúng là cực hình.
Bùi Dữ nhanh tay ôm lấy Ôn Xu, nhẹ vỗ lưng cô an ủi: “Xem thời tiết dạo mưa dứt .”
Trời thế đúng là khó ngoài.
Cố Cẩn Hành nghĩ một lúc: “Hay là gì đó g.i.ế.c thời gian nhỉ? Giải sầu chút cho đỡ buồn.”
“Hả?” Tiêu Dã hứng lắm, “G.i.ế.c thời gian là chơi game chứ!”
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành liếc , nghĩ trò gì chơi cả.
Bốn thì một là bé con, Tiểu Bình Quả thì chỉ thể ... khí.
Tiêu Dã đề xuất: “Chơi mạt chược !”
Cố Cẩn Hành im luôn: “Cậu gì , lấy bàn mạt chược ở đây?”
Thần kinh thật.
Tiêu Dã gãi đầu: “Thế... chơi bút tiên?”
Bùi Dữ: “...”
Bùi Dữ liếc : “Nhảm nhí.”
Còn định dạy hư Tiểu Miêu nhà nữa.
Tiểu Miêu dựng hết tai lên kìa.
Bùi Dữ gõ nhẹ đầu Ôn Xu: “Đừng bậy. Cái đó trò chơi, chỉ là trò dọa như em thôi.”
Anh từng chơi, nhưng thời cái trò hot, con một khách hàng từng nghiện nó, nên cũng sơ sơ.
Dù hiểu nhiều, nhưng chắc chắn trò vui vẻ gì.
Cố Cẩn Hành phụ họa: “ đó, bút tiên thích ăn mèo lắm, một miếng hai con.”
Ôn Xu hoảng hồn.
Cô nửa tin nửa ngờ hai họ, thấy gì bất thường, bèn sang lườm Tiêu Dã.
Đáng ghét, dọa mèo nhà !
Tiêu Dã như luôn chữ “Oan quá” lên mặt: “Anh thề! Anh thật mà!”
Ôn Xu vẫn tin.
Cuối cùng, họ quyết định nấu ăn g.i.ế.c thời gian.
Cố Cẩn Hành: “Làm bánh gạo , chiên, xào, nướng bánh gạo. Xu Xu thấy ?”
Ôn Xu hào hứng: “Được ạ!”
Thế là thời gian đó, cả nhóm rủ bếp.
Lúc cũng gần đến giờ ăn tối , nấu luôn cho tiện.
Ngoài trời vẫn mưa dứt. Sang ngày hôm , mưa vẫn tạnh, nhưng nhỏ hơn nhiều.
Cố Dư khi về lập tức báo cáo tình hình với đầu căn cứ Vị Lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-240-sao-lai-thich-minh-den-vay-chu.html.]
Rồi cô tham gia thêm mấy cuộc họp liên tục, đến sáng vẫn nghỉ.
Khi cô xem tin nhắn Ôn Xu gửi, qua mấy tiếng .
Dù thức trắng đêm nhưng tinh thần Cố Dư vẫn .
Cố Dư: [Cái vòng đó là lúc đường thấy, ngang qua tiệm trang sức thì chợt nghĩ đến em nên xem thử.]
Cố Dư: [Em thích là .]
Lúc nhận tin nhắn, Ôn Xu đang giường chơi điện thoại, chân đung đưa nhẹ.
Đáng Yêu Tiểu Miêu: “Cảm ơn chị nha! Khi nào chị rảnh thì qua ăn cơm nha?”
Cố Dư cũng , nhưng thật sự sắp xếp thời gian.
Cố Dư: [Mấy ngày nay bận quá, khi nào rảnh chị sẽ với Xu Xu nha?]
Đáng Yêu Tiểu Miêu: “Vâng!”
Sau đó, Ôn Xu kể chuyện xảy bên cho Cố Dư, cả chuyện gặp Hà Nguyệt và Trần Mộng Mộng cũng hết.
Nghe hai cái tên lạ mà quen đó, Cố Dư tra ghi chú thì phát hiện là mấy hàng xóm của Ôn Xu.
Cố Dư: “Họ là bạn của Xu Xu ?”
Bạn?
Ôn Xu suy nghĩ một chút, chắc cũng hẳn.
Đáng Yêu Tiểu Miêu: [Là hàng xóm thôi ạ!]
Cố Dư thở phào.
Cố Dư: [Xu Xu ngoan quá, nhớ chú ý bảo vệ bản nha, đừng để khác bắt nạt mà . Trần Mộng Mộng còn nhỏ nhưng nghĩa là vô hại .]
Ôn Xu thắc mắc.
Trần Mộng Mộng chỉ là một bé gái mà, gì?
cô Cố Dư là đang lo cho , nên cảm thấy vui.
Ôn Xu nhớ đầu gặp, Cố Dư hình như thích cô , còn cô thì lúc đó cảm tình gì.
Hình như chỉ mỗi Cố Dư là như .
Hà Nguyệt thì , Liễu Hoan Hoan cũng , Trần Mộng Mộng là con nít, tính.
Ôn Xu tò mò, nghĩ nghĩ gửi tin nhắn thoại cho Cố Dư.
Đáng Yêu Tiểu Miêu: [Cố Dư, chị thích em nhiều ? Những khác lúc đầu thích em như chị ?]
Câu lạ, nhưng Cố Dư vẫn hiểu .
Cô bật . Dễ thương thật.
Nói thật thì lúc đầu tiếp cận Ôn Xu, Cố Dư cũng chút mục đích, kết để tạo mối quan hệ với nhóm bên đó.
Chưa hẳn là trong sáng, nhưng đúng là cô thích Ôn Xu.
Vì đôi lúc, cô thấy chính khi còn nhỏ trong Ôn Xu.
Dễ thương, cần bảo vệ, cần dẫn dắt, ngây thơ, trong sáng.
Giống như một tờ giấy trắng, thể thoải mái vẽ lên.
Chỉ tiếc là, cô thể tiếp tục đơn thuần như Ôn Xu nữa.
Cố Dư: [Tất nhiên là vì Xu Xu đáng yêu . Lúc đó chị thấy em giống mèo nhỏ , chị thật sự thích mấy bé động vật lông xù xù.]
Người đáng yêu thì nhiều, nhưng chỉ Ôn Xu là khiến cô cảm giác đặc biệt.
Ôn Xu đến đây thì chút thấy .
là giống lắm… vì cô chính là một bé mèo biến thành mà.
Ôn Xu “meo” một tiếng, vội chuyển chủ đề.
Đáng Yêu Tiểu Miêu: “Tiểu Bình Quả cũng lông xù xù!”
Cố Dư nhướng mày. “Cũng” là ?
Cô suy nghĩ một chút, hiểu lắm, chắc là Ôn Xu gõ nhầm.
Cố Dư: “Tiểu Bình Quả cũng đáng yêu thật, chỉ tiếc là cho chị sờ.”
Tiểu Bình Quả mặt ngoài đúng là giữ hình tượng lạnh lùng ghê.
Ôn Xu nghĩ đến cảnh Tiểu Bình Quả trong nhà cứ lăn , lật bụng đòi ôm ấp nựng nịu, bất giác cong môi ngọt ngào.