Hiện tại Trần Mộng Mộng thể tự quần áo, cuối cùng vẫn là Hà Nguyệt giúp cô bé .
Trong lúc Trần Mộng Mộng đang đồ, Trần Cạnh Chi và Trần Cạnh Ngôn về phía Cố Cẩn Hành và nhóm của để cảm ơn vì cứu mạng.
Chuyện xảy quá bất ngờ, đến mức tay Trần Cạnh Chi còn run rẩy, “Cảm ơn nhiều, nếu các , lẽ Mộng Mộng còn nữa .”
Ôn Xu cũng lo lắng nên xuống xe cùng , hỏi:
“Mộng Mộng thương gì ạ?”
“Không ,” Trần Cạnh Chi lắc đầu, ánh mắt đầy cảm kích về phía Bùi Dữ, “Thật lòng cảm ơn , nếu cần gì cứ với chúng .”
Cố Cẩn Hành lịch sự đáp :
“Hàng xóm với mà, gì .”
Trần Cạnh Ngôn lúc vẫn còn ngơ ngác, kịp phản ứng hết. Anh cứ tưởng do Mộng Mộng ham chơi nên mới bỏ :
“Chờ con bé bình tĩnh , dạy cho con bé một bài học. Làm phiền quá, xin nhé.”
Cố Cẩn Hành nhíu mày, “Không , lên xe hết , an là hết.”
“Vâng,” Trần Cạnh Chi cảm ơn thêm nữa.
Vì sự cố nhỏ mà cả đoàn lùi lịch xuất phát hơn mười phút.
Tiêu Dã chút vui:
“Trần Mộng Mộng em gái của họ ? Sao để con bé một mà trông chừng gì hết, còn nhỏ như mà.”
Vị trí lúc đó khá gần mấy loại cây tiến hóa, nếu Mộng Mộng lên xe sớm chút, khi gặp chuyện gì .
Một cô bé nhỏ xíu đó, từ góc độ động vật thì rõ ràng là đối tượng dễ tấn công nhất. Lúc đó đều lên xe hết , con báo tấn công con bé thì còn tấn công ai?
Ôn Xu tò mò hỏi:
“Con mèo lớn là báo ?”
“Chắc ,” Tiêu Dã suy nghĩ một chút, “Chạy nhanh, nhát gan, màu lông và hoa văn cũng giống nữa.”
mà nó chạy quá lẹ, thấy rõ.
Ôn Xu “ồ” lên một tiếng, về phía đầu xe, “Mộng Mộng chắc sợ lắm.”
Lúc đó cô trong xe mà còn hoảng hồn.
Bùi Dữ ôm cô lòng, :
“Nếu trông kỹ thì ít nhất cũng dạy con bé cách xử lý khi gặp nguy hiểm.”
“Thẳng thắn mà là họ tròn trách nhiệm,” Tiêu Dã điều khiển vô lăng, “Một đứa nhỏ mà chắc sẽ ám ảnh mất.”
Chuyện nhà , bọn họ cũng bàn thêm, lái xe chậm rãi theo Trần Cạnh Chi.
Ôn Xu trong lòng Bùi Dữ một lúc thì bắt đầu nhúc nhích, sang bên cạnh.
Bùi Dữ bóp má cô, “Sao thế?”
Ôn Xu ngẩng mặt lên, nhỏ, “Anh coi em như cái gối ôm !”
Bùi Dữ nhẹ:
“Cô gái nhỏ , ôm em bao nhiêu ? Giờ chê ?”
Ôn Xu tròn mắt vô tội :
“Em ! Em chỉ chơi với Tiểu Bình Quả thôi.”
Tiểu Bình Quả đang chồm hổm ghế sofa bên cạnh, trông như một quý cô thanh lịch, chăm chú quan sát hai .
Bùi Dữ nó một cái, cuối cùng cũng thả Ôn Xu để cô chơi với nó.
Trên đường cũng quá nhàm chán. Đến 6 giờ sáng hôm , họ đến nơi an .
Cố Cẩn Hành cũng ghi lộ trình.
Khu vực tang thi nhiều, đông như một đợt tấn công quy mô nhỏ .
Họ dám dừng xe. Bên phía Trần Cạnh Ngôn gửi tin xong mở cửa xe để bắt đầu tiêu diệt tang thi.
Tang thi xông lên từng đợt, mặc dù cơ thể mục rữa, mặt mũi chẳng còn nhận , nhưng là bọn chúng đang đói khát tột cùng.
Ôn Xu tiếng gầm của tang thi đ.á.n.h thức. Vừa mở mắt thấy một con tang thi tiến hóa nhào lên kính chắn gió xe. Đôi mắt đục ngầu của nó chằm chằm cô, miệng còn đang chảy thứ chất lỏng rõ là gì…
Ôn Xu lập tức tỉnh hẳn, hoảng sợ lùi , ôm chăn trong lòng, im lặng quan sát.
ngay đó, con tang thi Bùi Dữ dùng dị năng đ.á.n.h cho cháy đen, hóa thành tro bụi theo gió bay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-244-lam-gi-vay.html.]
Bùi Dữ dừng xe , dùng dị năng dọn sạch một vòng tang thi quanh xe.
Tiêu Dã thò đầu từ phía sắc mặt Ôn Xu:
“Không đến mức vì sợ đấy chứ?”
Ôn Xu lườm :
“Em !”
Tiêu Dã khì:
“Ui chà, Tiểu Miêu gan ghê ha!”
Cố Cẩn Hành g.i.ế.c xong hai con tang thi thì :
“Đừng chọc Xu Xu nữa, giúp Trần Cạnh Ngôn xử lý tang thi .”
Bên Trần Cạnh Chi thì khổ sở hơn nhiều, gần như vây chặt. Vừa xử xong một con thì hai con khác nhào tới.
Tiêu Dã mở cửa xe:
“Đi, tranh thủ luyện dị năng!”
Vừa xuống xe, lũ tang thi liền đổi hướng tấn công về phía họ.
Bùi Dữ quan sát thấy Trần Cạnh Ngôn cũng chút thực lực nên để họ tự xoay sở một lúc.
“Đây, ăn sáng ,” Bùi Dữ lấy sữa đậu và hai cái bánh mì nhỏ , “Từ từ ăn, vội.”
Ôn Xu ngoài thấy tang thi nhiều vô kể, về phía Cố Cẩn Hành đang vây, ngập ngừng :
“Giờ thế … ăn sáng kỳ quá ?”
Ai cũng đang đ.á.n.h cả.
Bùi Dữ bình thản đáp:
“Kỳ gì mà kỳ? Đợi chút tay thì họ cơ hội luyện nữa chứ.”
Thực lực của nhóm Trần Cạnh Ngôn tệ, nhưng so với Cố Cẩn Hành thì vẫn còn kém nhiều.
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành xuống xe , Hạ Duệ và những khác cũng thể yên, nên cũng lập tức xuống theo.
Xuống xe mới phát hiện Bùi Dữ cùng.
Trần Cạnh Ngôn liếc về phía hỏi:
“Lão đại nhà các xuống ?”
Tiêu Dã tung một loạt băng trùy đ.á.n.h gục bảy con tang thi, hô to:
“Anh Bùi đang ăn sáng với Xu Xu, lát mới xuống!”
Hả?
Gì cơ?
Trần Cạnh Ngôn cứ tưởng nhầm.
Tình huống như mà Ôn Xu xuống còn hiểu , chứ đang ăn sáng mà cần cùng? Quá chiều chuộng luôn …
Mà giọng Tiêu Dã thì vẻ mấy quen với chuyện đó , còn đồng tình nữa cơ.
Kỳ lạ thật.
Trần Cạnh Ngôn còn đang lẩm bẩm thì chiêu “Thiên nữ tán hoa” của Cố Cẩn Hành thu hút sự chú ý.
“Woa, ngầu thật đấy!”
Chiêu thật là hàng trăm, hàng ngàn cây băng trùy rơi xuống như mưa, tạo nên hiệu ứng thị giác cực mạnh.
Theo từng đợt băng trùy rơi xuống đất là âm thanh tang thi ngã gục liên tục vang lên.
Hạ Duệ đầu thấy cách dùng dị năng như nên choáng nhẹ.
“Ra là thể dùng kiểu luôn hả?” Hạ Duệ ánh sáng vàng tay thử tạo một bức tường đất ngăn tang thi , “Cũng gì phết!”
Trước đây chỉ dùng nó như một tấm chắn, bảo vệ đúng một , còn phạm vi hẹp.
Hạ Duệ với hai em Trần Cạnh Chi:
“Hai cũng nên học theo !”
Trần Cạnh Ngôn và Trần Cạnh Chi đều là dị năng hệ băng, đến mức kém quá.
ngờ, dù cố gắng đến mức mặt đỏ bừng, hai họ cùng lắm cũng chỉ tung vài chục cây băng trùy. Đó là giới hạn .