Cố Cẩn Hành phủi bụi :
“Phải đường vòng thôi, mấy lối nào khác ?”
“Biết chứ… chứ…” Trần Cạnh Ngôn gãi đầu bước tới giúp Cố Cẩn Hành phủi bụi, “Cảm ơn Cố Cẩn Hành lúc nãy kéo một tay, nếu thì con xác sống đó vật ngã .”
Cố Cẩn Hành nhẹ:
“Chuyện nhỏ thôi, đáng gì .”
“Cậu cái gì !” Tiêu Dã bực tức bước tới, lườm Trần Cạnh Ngôn một cái, kéo Cố Cẩn Hành phía , “Không gọi là ‘ Cố’!”
Tức xỉu!!
Thằng nhóc mới gặp mà cứ như lắm bằng!
Trần Cạnh Ngôn ngơ ngác:
“Hả? Sao ? Chỉ là cách gọi thôi mà?”
Tiêu Dã cãi tỉnh bơ:
“Dù thì cũng !”
Nói xong thì Cố Cẩn Hành gõ nhẹ đầu.
Cố Cẩn Hành với Trần Cạnh Ngôn:
“Cứ gọi tên là , cần khách sáo thế .”
“Anh còn đ.á.n.h nữa!” Tiêu Dã ấm ức, “Trước gọi Bùi, giờ gọi Cố, là tới phá hoại đội hình của tụi !”
Trong đội chỉ cần một gọi “” là đủ !
Cố Cẩn Hành bất lực:
“Người khác cũng gọi đấy thôi, thấy phản ứng gì?”
Tiêu Dã bĩu môi:
“Tên khác !”
Đang dở thì Trần Cạnh Chi và Hà Nguyệt cũng từ xe chạy xuống, kiểm tra hỏi han tình hình một hồi.
“Được .” Bùi Dữ đồng hồ, “Hạ Duệ, các về . Bọn sẽ tìm xe dọc đường.”
“Không !” Hạ Duệ cau mày, “Ở đây hoang vu, còn xác sống nữa, nguy hiểm lắm. Xe bây giờ nhét thêm chút nữa là vẫn đủ .”
Trần Cạnh Ngôn đề nghị:
“ với Mộng Mộng thể ở cốp xe.”
Dù gì thì bọn họ cứu sống đều nhờ Bùi Dữ. Không chuyện báo ơn, ít nhất cũng để bọn họ an về nhà .
Bùi Dữ lắc đầu:
“Không , bọn mà.”
Cố Cẩn Hành :
“Mọi yên tâm, Bùi Dữ thì hết.”
Rồi bước tới chỗ Hạ Duệ:
“Chỉ cần chỉ đường về là .”
Bọn họ chắc nịch, thái độ kiên quyết, Hạ Duệ cũng cản , đành tỉ mỉ mô tả tuyến đường.
Cố Cẩn Hành nhớ nhanh, một là thuộc.
Anh vỗ vai Hạ Duệ:
“Đi , lên xe .”
“Ở đây tìm xe khó lắm, đường lớn. Mà đường lớn thì nhiều xác sống lắm.” Hạ Duệ vẫn do dự, “Hay là nhét thêm chút nữa , chậm rãi mà chạy cũng . Ngồi nóc xe cũng tạm .”
Cùng lắm thì với Trần Cạnh Chi nóc xe, bên trong còn đủ chỗ.
Cố Cẩn Hành mỉm , lắc đầu:
“Thật sự cần lo, cũng thấy Bùi Dữ mạnh cỡ nào mà. Yên tâm , bọn sẽ an về tới nơi.”
Ừ thì…
Bùi Dữ đúng là mạnh.
Mà thực , cả nhóm ai cũng dạng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-249-nghi-ngoi-mot-chut.html.]
Hạ Duệ gật đầu, xoay lên xe.
Chờ chiếc xe của họ khuất hẳn, nhóm Bùi Dữ mới chậm rãi đầu bước về hướng trung tâm thương mại.
Trong gian của họ vài chiếc xe , đợi xe Hạ Duệ xa chút sẽ lấy mà dùng.
Ôn Xu Bùi Dữ nắm tay dắt , chậm rãi lê bước, ngáp.
“Buồn ngủ quá…” Cô lẩm bẩm, “Bùi Dữ, em ngủ…”
Cả nhóm chậm rãi tầm 10 phút, Bùi Dữ lấy xe từ gian .
Lúc Ôn Xu ngủ say, phản ứng gì.
Cố Cẩn Hành ghế lái, hỏi nhỏ:
“Đi luôn ?”
“Đợi Xu Xu tỉnh tiếp, tranh thủ tìm thêm vài chiếc xe nữa.” Bùi Dữ nhỏ, “Tiện thể quen địa hình, kiếm thêm vật tư.”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Được.”
Ngoài Cố Cẩn Hành , ai nấy đều tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi, lấy sức.
Anh lái xe chậm, sợ đuổi kịp nhóm Hạ Duệ. Mà họ cũng điểm đến rõ ràng nên chậm chút cũng .
Không lâu , thấy phía đường khá rộng, Cố Cẩn Hành đỗ xe bên vệ đường, gác đêm tranh thủ lướt điện thoại.
Cố Dư nhắn tin hỏi thăm tình hình, còn thông báo rằng căn cứ Vị Lai hợp tác với họ.
Cố Cẩn Hành: [Bọn cả.]
Cố Dư vẫn ngủ, nhắn nhanh.
Cố Dư: [Quyền Phong vẻ hài lòng lắm, nhưng tạm thời ác ý. Ngoài , các căn cứ nhỏ xung quanh đang lệnh Vị Lai, gây khó dễ cho chính phủ. Có thể sẽ xảy xung đột. Lúc đó thể cần đến các .]
Cố Cẩn Hành: [Bên phía chính phủ thì ? Căn cứ mới xây tới ?]
Cố Dư gửi hai tấm ảnh, là ảnh chụp phóng to, mờ nhưng vẫn thấy khung cảnh.
Cố Dư: [Giàn giáo dựng lên. Tầm mười ngày nữa, treo tầng xong là thiện.]
Chính phủ đang áp dụng thiết kế “treo nổi”, tầng thấp nhất cách mặt đất 3 mét để tránh xác sống và động vật tiến hóa phá hoại.
Trong ảnh, chân công trình là lớp lớp xác sống tiêu diệt, chất thành bảy tám tầng, mỗi tầng 1 mét.
Cố Cẩn Hành: [Cảm ơn, nhớ giữ an .]
Cố Cẩn Hành: [Chuyện cô báo thù, xử lý xong ?]
Vừa thấy câu hỏi đó, Cố Dư khẽ nhướng mày, t.h.i t.h.ể g.i.ế.c gửi một tấm ảnh qua.
Cố Dư: [Xong .]
Cố Dư: [Đừng cho Xu Xu .]
Trong ảnh là Cố Dư nắm cổ áo kẻ đó, m.á.u dính tay chảy xuống. Cơ thể kẻ cụt tứ chi, cổ oặt sang một bên.
Cố Cẩn Hành: [Tốt.]
Sau khi nhắn xong, Cố Cẩn Hành liếc thấy phía hai con xác sống đang loạng choạng tiến . Tranh thủ khi chúng tới gần, nhanh chóng tay xử lý gọn gàng.
Tầm 4 giờ sáng, Ôn Xu tỉnh dậy, dụi dụi trong lòng Bùi Dữ, khiến cũng đ.á.n.h thức.
Bùi Dữ mở mắt , liền thấy ánh mắt ngơ ngác của cô, bật :
“Lúc nào mới dậy cũng mơ màng thế …” Anh xoa nhẹ má cô, thì thầm bên tai, “Có mơ thấy yêu quái hút mất năng lượng ?”
Mới tỉnh mà chọc .
Ôn Xu lờ đờ kéo tay , đầu ngoài xe…
Bùi Dữ đưa mu bàn tay chạm mặt cô, thấy lạnh liền cởi áo khoác đắp cho cô, đó bế bổng Ôn Xu lên.
“Ráng chút nữa thôi, tới xe ngủ tiếp.”
Ôn Xu dụi đầu cổ , ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
“Grừ…”
Tiếng gầm gừ của xác sống bỗng vang lên, Tiêu Dã tiện tay ném một khối băng về phía , con xác sống lao ngã vật xuống.
“Xem chỗ sạch sẽ.” Tiêu Dã lẩm bẩm.
Bùi Dữ xử lý nốt con đó, Tiêu Dã nhanh chân chạy tới nhặt tinh hạch.