Bình thường Trần Mộng Mộng ít khi ăn cánh gà, nên giờ thấy là cưỡng . Nghe Ôn Xu nhắc đến, mắt cô bé sáng rực lên.
Một xiên cánh gà ba cái.
Bùi Dữ lấy hai cái đầu gắp đĩa, đưa xiên cho Trần Mộng Mộng:
“Qua bên chỗ em em ăn .”
Ở đây đông , mà cô bé sợ nhất chính là Bùi Dữ, nên ngoan ngoãn cầm cánh gà chạy luôn.
Ôn Xu c.ắ.n một miếng nấm kim châm nướng:
“Cái cay thật đấy!”
Ăn ngon cực!
Cô đưa nửa xiên còn cho Bùi Dữ, cúi đầu ăn luôn. Sau đó xé một miếng thịt từ cánh gà đút cho cô.
“Cũng ngon đấy chứ, khẩu vị chắc cũng giống cả.”
Lần nướng BBQ là do Hạ Duệ chuẩn sân và một phần nguyên liệu. Còn Bùi Dữ thì lo phần thịt, trái cây và các loại gia vị.
Ở chung một thời gian dài, ai cũng tự hiểu là nhất đừng hỏi vật tư của Bùi Dữ từ . Người quen với Bùi Dữ đều dạng , nếu hỏi nhầm dễ đắc tội lắm.
Mỗi ngày, nhóm nhỏ bạn bè của họ cũng thường bàn tán: gọi Bùi Dữ là “Doraemon sống”, và đa đều gọi trong các cuộc trò chuyện vui vẻ.
Bếp nướng to, thể nướng cả đống thứ cùng lúc.
Cố Cẩn Hành bê một rổ rau sạch qua. Tiểu Bình Quả lon ton theo phía . Ai thấy cũng sờ, nhưng bé mèo né khéo, cho ai chạm , cứ thong thả bước , trông sang chảnh lắm.
Người đông nên câu chuyện cũng rôm rả.
Vì cả nhóm của Cố Dư và căn cứ Vị Lai tham gia, nên ai chuyện về căn cứ Vị Lai mà chuyển sang bàn chuyện về căn cứ chính phủ.
Cố Dư là đầu tiên gợi chuyện:
“Nghe hai tháng nữa căn cứ chính phủ sẽ đưa thêm một nhóm sống sót đến đây?”
“Không chắc lắm,” Cố Cẩn Hành , “Phải đợi thông báo chính thức thôi. Tin đồn thì nhiều lắm, còn khi căn cứ xây xong, chính phủ định đổi tên nữa kìa.”
Dù thêm gì, Cố Cẩn Hành cũng tiện rõ khi đông , nhất là mặt Cố Dư.
Cố Dư là thông minh, chắc cũng tự hiểu.
Hạ Duệ góp chuyện:
“ cũng từng vụ đổi tên, nhưng mấy hôm thì tin đó biến mất tiêu .”
Trần Cạnh Ngôn trầm ngâm:
“Phía Nam tình hình vẫn tệ lắm ?”
Cố Dư thở dài:
“Rất nghiêm trọng, c.h.ế.t nhiều .”
Miền Nam thời tiết thất thường, đang nắng cái là mưa rào, nắng lâu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cây trồng. Dù thực vật biến dị sức sống mạnh, nhưng cứ ngập mãi thì cũng sống nổi.
Dạo gần đây, Quý Ngộ Phong cũng tiết lộ sơ sơ: phía Nam thiếu lương thực nghiêm trọng, hàng trăm c.h.ế.t đói, sống sót chỉ ăn một bữa mỗi ngày.
Hà Nguyệt vẫn còn sợ khi nhắc :
“Lúc bọn cũng phân vân giữa thành phố Kim Bảo và căn cứ phía Nam. Ban đầu định về miền Nam theo chính phủ, nhưng vì sức khoẻ nên đành ở Kim Bảo.”
Trần Cạnh Chi :
“May mà .”
Hà Nguyệt gật đầu:
“ thế, giờ nghĩ thấy may mắn thật.”
Trong lúc trò chuyện, gió thu nhè nhẹ thổi tới, trời bắt đầu nhiều mây, u ám hẳn .
Cố Cẩn Hành trời, nhớ lời Quý Ngộ Phong mấy hôm :
“Nhắc luôn nhé, dạo thời tiết đổi thất thường. Trước đợt bão tuyết và ba tháng mưa liên tục. Mọi nên tích trữ thêm lương thực là .”
Tiêu Dã ngẩng đầu trời:
“Không sắp mưa đấy chứ? Mới bắt đầu liên hoan mà?”
Bùi Dữ bê đĩa tới:
“Đám mây tí nữa là trôi thôi. Có ai nướng cà tím ?”
Hạ Duệ:
“Chưa, để nướng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-259-trong-mua.html.]
Bùi Dữ:
“Cùng nướng luôn.”
Chuyện nghiêm túc xong, tiếp tục nướng đồ.
Ở đây chỉ Cố Dư dị năng hệ lửa, nên cô vẫn bên điều chỉnh ngọn lửa.
Ôn Xu thấy tụ vui vẻ, cũng chạy tới bên Bùi Dữ xem nướng cà tím.
Cô l.i.ế.m môi:
“Bùi Dữ, em ăn cay.”
Bùi Dữ:
“Được thôi.”
Hà Nguyệt kéo tay cô:
“Xu Xu, em thích hoa đúng ? Hôm Hạ Duệ lên núi kiếm gà rừng, phát hiện hoa lan bướm. Em ?”
Ôn Xu chớp mắt:
“Lan bướm trông thế nào chị?”
Hà Nguyệt :
“Rất , màu trắng, nở hoa giống con bướm . Nếu em thích, chị cho một chậu, trồng ban công là xinh lắm luôn.”
Loại hoa chỉ cần một chậu để trang trí là đủ nên Hạ Duệ mang nhiều, chỉ vài cây, chia trồng hai chậu.
Nghe nhắc tới “bướm”, Ôn Xu tò mò:
“Dạ, em .”
Hai cùng ban công xem hoa.
“Oa,” Ôn Xu chạm cánh hoa trắng muốt, mắt sáng rỡ, “Thật sự cho em ?”
Hà Nguyệt :
“Tất nhiên , ban đầu Hạ Duệ định hái một bông về tặng chị, nhưng em thích trồng hoa nên đào cả gốc mang về.”
Hà Nguyệt chọn chậu nở nhất:
“Chậu cho em, để ban công là .”
Ôn Xu tít mắt:
“Cảm ơn chị!”
Hà Nguyệt:
“Không gì.”
Buổi nướng kéo dài từ trưa đến chiều, ai cũng ăn no căng bụng. Đến chạng vạng, lục tục về.
Vừa tan tiệc thì mưa phùn bắt đầu rơi.
Nhà Bùi Dữ ở gần nên ai mang ô. Tiêu Dã lười lấy ô nên cứ thế chạy về .
Lúc Cố Dư và nhóm lái xe . Hà Nguyệt cầm dù chạy :
“Xu Xu! Mấy mang dù ?”
Mưa phùn nhẹ như sương, chẳng khác gì gió thoảng qua mặt.
Bùi Dữ định cầm ô thì Ôn Xu kéo .
Cô sang rạng rỡ:
“Không cần !”
Rồi Hà Nguyệt chỉ kịp thấy cô nắm tay Bùi Dữ chạy ào mưa.
Cố Cẩn Hành bên cạnh cũng ngớ mấy giây, bế luôn Tiểu Bình Quả bằng áo khoác, theo hai .
Hà Nguyệt bóng lưng đầy niềm vui của họ, chiếc ô thừa trong tay, bật lắc đầu.
Bảo Xu Xu dễ thương như , xung quanh là những chẳng bao giờ khiến cô buồn lòng. Thật hiếm .
Bị kéo giữa mưa, Bùi Dữ cũng sững sờ mấy giây.
Hồi nhỏ, cũng nghịch ngợm, thích leo núi, thích cảm giác mạnh, nhưng kiểu chạy tung tăng mưa thế thì đây là đầu.
Nếu là , hành động sẽ coi là trẻ con, mất hình tượng.
Trong lúc Bùi Dữ còn đang ngẩn , thì mưa bắt đầu nặng hạt…