Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 260: Bị Bệnh

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:20:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A!” Ôn Xu một giọt mưa b.ắ.n thẳng mắt, vội lấy tay che trán – “Chúng chạy nhanh lên thôi!”

Bùi Dữ lúc mới hồn , nhịn bật :

“Với cái tốc độ của em, chắc còn tới cửa ướt như chuột lột .”

“Để cõng em chạy,” Bùi Dữ dừng một chút, “Chạy nhanh lắm.”

Ôn Xu dừng , tò mò hỏi:

“Nhanh đến mức nào?”

dừng đột ngột, Bùi Dữ suýt nữa đ.â.m sầm lưng cô, vội phanh gõ nhẹ lên trán cô.

“Đi kiểu nguy hiểm lắm đấy.”

Anh thụp xuống mặt cô, vỗ vỗ vai .

“Lên .”

“Hả?” Ôn Xu trợn tròn mắt, chằm chằm vai , còn đưa tay sờ thử, “Lên… lên đây thật á?”

Wow, từng ai cho cô lên chỗ bao giờ!

,” Bùi Dữ , “Dù cũng ướt mưa , chơi luôn cho tới. Anh sẽ giữ em chắc, đừng lo ngã.”

Ôn Xu vẻ lưỡng lự:

“Có kỳ lắm đó…”

Bùi Dữ nhướn mày:

“Em là bạn gái . Cả là của em . Chỉ là lên vai một chút thôi mà, mà ngại?”

“Xu Xu,” , “Can đảm lên một tí.”

Đáng ghét! Dám bảo cô nhát gan!

“Vậy em lên đó!” Ôn Xu bám lên thật cẩn thận, “Nhớ đừng để em ngã đó nha.”

Bùi Dữ giữ lấy cô:

“Yên tâm.”

Có đôi khi, bạn trai quá cao cũng chuyện gì ho.

Ôn Xu cảm giác như đang một cái "núi nhỏ", tầm bao quát hẳn. Cô nên bám , chỉ đành nắm lấy tóc Bùi Dữ, mà cũng lo kéo mạnh rụng tóc .

Bùi Dữ đưa tay giữ tay cô :

“Cứ bám chặt nha, bảo bối.”

Ôn Xu bắt đầu thấy phấn khích:

“Ừm ừm!”

Bùi Dữ – tập gym quanh năm, thể lực khỏi bàn. Vác một vai mà vẫn chạy như gió.

Gió thổi tung tóc Ôn Xu, mưa tạt đầy mặt, ướt sũng.

“Oaaa… Thích quá !” cô hét lên đầy hào hứng.

Từ xa cũng thấy tiếng cô reo vui.

trái ngược với sự vui vẻ đó, là một đang âm thầm dầm mưa theo dõi tất cả – Cố Cẩn Hành.

Anh bé mèo Tiểu Bình Quả trong lòng , áo quấn chỉ hở mỗi cái đầu, giờ ướt sũng như cục bông xẹp lép. Nó chớp đôi mắt mèo, lắc đầu vài cái.

Cố Cẩn Hành ăn trọn combo “cẩu lương”, chỉ thở dài.

Biết khỏi tò mò.

Tiêu Dã ở trong nhà đợi mãi thấy ai về, định cầm dù đón, thì thấy Bùi Dữ cõng Ôn Xu chạy về.

“Woa!” Tiêu Dã tư thế hai mà ghen tị, “Vui đó?”

Ôn Xu ướt hết , nhưng đôi mắt thì sáng rực.

Cô ho hai tiếng:

“Vui cực kỳ luôn!”

Mà đúng là hai tiếng ho đó cả nhà hoảng hồn.

Tiêu Dã vội chạy bếp nhóm lửa nấu nước. Bùi Dữ thì bế thẳng Ôn Xu lên lầu tắm nước nóng.

Trong bồn còn 4-5 thùng nước ấm sẵn, đủ cho cô ngâm cả 15 phút.

Lúc chơi thì vui thật, nhưng khi bệnh thì đúng là khổ.

Thể chất Ôn Xu yếu hơn mấy khác, nhưng bình thường chăm sóc dị năng nên ít khi bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-260-bi-benh.html.]

chỉ ho thôi mà dai dẳng hơn hai tuần, đến giờ mới đỡ hơn chút.

Lúc thời tiết cũng chuyển hẳn từ thu sang đông.

Buổi đêm, trong rừng núi vắng lặng, ngoài cửa sổ thường xuyên vang lên tiếng gió hú như sói tru.

Đóng kín cửa sổ vẫn .

Mấy hôm nay Ôn Xu ốm yếu hẳn , hôm nay đỡ chút, cô sofa ôm túi sưởi và Tiểu Bình Quả xem hoạt hình.

“Xu Xu, đến giờ uống t.h.u.ố.c .” Bùi Dữ từ bếp bước , tay cầm hộp t.h.u.ố.c và ly nước ấm.

Ôn Xu vui:

“Em đỡ mà, uống nữa…”

Uống t.h.u.ố.c suốt mấy tuần, miệng cô nhạt nhẽo, ăn gì cũng chẳng thấy ngon.

Bùi Dữ xuống cạnh cô:

“Ráng uống thêm một tuần nữa, khỏi hẳn dừng.”

Ôn Xu gì, chỉ đăm đăm bằng đôi mắt màu hổ phách.

Bùi Dữ đang phụ đề, ngẩng lên thấy cô , bèn kéo cô lòng, thở dài.

Trong mắt Tiểu Miêu, đúng là ông bố đáng sợ, nhưng trong mắt Bùi Dữ, gương mặt cô trắng bệch chút máu, mà xót xa.

“Uống t.h.u.ố.c ngoan nha,” nhéo má cô, “Lát nữa Cố Dư tới, hỏi bác sĩ xem thể dừng t.h.u.ố.c , chịu ?”

Ôn Xu gầy mấy ký, mặt còn tí thịt nào, cằm nhọn hẳn. Gió mà mạnh thêm chút là bay luôn.

“Thôi …” Ôn Xu thở dài, giọng thê lương, “Uống thì uống, nhưng đó em bỏ nhà !”

Bùi Dữ bật :

“Em tròn vo như bánh bao, bỏ nhà là tính lăn cửa hả?”

Ôn Xu hắng giọng:

“Ai thèm để lo!”

“Ơ, đều ở phòng khách ,” Cố Cẩn Hành bưng tô cháo gà từ ngoài vườn bước , “Cố Dư tới .”

Vừa dứt lời, Cố Dư bước cùng hai bác sĩ.

:

“Chào Xu Xu, buổi chiều vui vẻ nha.”

Ôn Xu chẳng buồn đáp .

Mỗi Cố Dư xuất hiện là y như rằng kéo bác sĩ theo.

Cố Dư vui, chỉ thể bất đắc dĩ:

“Để bác sĩ kiểm tra chút. Em ho nửa tháng , cũng nên dứt chứ.”

Bùi Dữ hiệu, hai bác sĩ liền gần với hòm thuốc.

Thật ho kiểu đến mức gọi bác sĩ tới liên tục, nhưng vì quan hệ thiết giữa Ôn Xu và Bùi Dữ, thêm họ kết nối với Quyền Phong, nên mới "đặc quyền".

Bác sĩ :

“Uống thêm ba ngày nữa là , nhớ giữ ấm, tránh đồ lạnh, đồ dầu mỡ.”

Bùi Dữ gật đầu:

“Cảm ơn .”

Ban đầu bác sĩ định cho cô truyền dịch, nhưng cả Bùi Dữ lẫn Cố Dư đều đồng ý, nên mới đổi sang t.h.u.ố.c uống.

Mỗi loại t.h.u.ố.c đều Bùi Dữ kiểm tra kỹ, nếu trong gian thì dùng, thì kiểm nghiệm bằng cách cho mấy con gà ăn thử, thì mới cho Ôn Xu dùng.

Tuy phiền, nhưng đảm bảo an .

Ôn Xu vốn buồn rầu, giờ uống thêm ba ngày nữa thì như trời sập.

Cố Dư cô sắp , thấy tội thấy đáng yêu.

nghĩ một lúc đề nghị:

“Chờ khỏi ho, chị bánh kem cho em ăn, chịu ?”

“Dạ…” Ôn Xu mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn, “Ba ngày nữa… em ăn bánh!”

Cố Dư tươi:

“Ok, chị hẳn hai cái một to, một nhỏ, đều cho em hết!”

 

Loading...