Ôn Xu cứ nghĩ là chỉ cần mang bánh ăn liền về nhà là xong chuyện, ai ngờ Bùi Dữ dạo thêm một lúc.
Cô định hỏi , nhưng viên kẹo hạnh nhân trong miệng quá cứng, nhai từ từ.
Bùi Dữ thì vội, liếc thấy cô đang nhai nhóp nhép thì tỏ hứng thú, còn chằm chằm như đang nghiên cứu gì đó.
Đợi mãi đến khi Ôn Xu nhai xong viên kẹo và chuẩn lên tiếng, thì Bùi Dữ mở sẵn bình nước đưa cho cô.
Cô uống hai ngụm lớn thở phào nhẹ nhõm.
“Ngọt thật đấy,” cô l.i.ế.m môi, ôm bình nước hỏi, “Giờ tụi ?”
Bùi Dữ vòng tay ôm vai cô, đổi hướng . “Về nhà.”
“Hở?” Ôn Xu đầy nghi ngờ. Thấy , cô mới nhận , “Anh cố tình đúng ? Đáng ghét!”
Làm cô gấp rút nhai xong viên kẹo hạnh nhân.
là đồ tính.
Bùi Dữ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. “Lúc nãy là ai trộm ăn kẹo ?”
Ôn Xu chột , giọng nhỏ xíu, “Đừng rối tóc em…”
Tiểu Bình Quả duỗi móng vỗ tay Bùi Dữ một cái, “Meo meo…”
Mèo nhỏ giúp mèo nhỏ!
Ôn Xu lấy tinh thần, xoa đầu Tiểu Bình Quả: “Cho đáng đời.”
“Cả hai bắt nạt hả?” Bùi Dữ khẽ, nắm tay cô, “Đi thôi, về nhà.”
Thời tiết lạnh, mỗi khi họ chuyện đều thở mờ mờ như sương.
Thực Bùi Dữ dẫn Ôn Xu dạo thêm, nhưng cô mới ho, giữ gìn sức khỏe .
Về đến nhà, Ôn Xu chạy sân sờ mấy con cừu một lúc mới nhà rửa tay và áo khoác.
Bùi Dữ ở phòng khách giúp cô treo áo lên cánh cửa.
Bỗng trong bếp vang lên tiếng Ôn Xu. Trước khi Bùi Dữ kịp chạy tới xem chuyện gì, cô chạy , tay còn nắm cổ áo lông.
“Bùi Dữ,” Ôn Xu nhăn nhó mách, “Cái áo cào em nè.”
Bùi Dữ sững vì cái cách cô mô tả quá kỳ lạ, nhưng vẫn dậy vẫy tay gọi cô: “Lại đây xem nào.”
Ôn Xu chạy tới, nhào lòng ôm eo, ngẩng đầu lên phụng phịu: “Ngứa quá trời, gãi giúp em với, giờ rát rát luôn .”
Trong gian của họ, quần áo của Ôn Xu nhiều gấp mấy đám đàn ông. Mùa đông tới, nhiều bộ đồ cô còn mặc tới, nên mỗi ngày đều đổi áo mới.
Cái áo hôm nay là loại cổ cao, tối hôm qua Bùi Dữ còn kiểm tra , sờ thấy mềm, êm, ai ngờ hôm nay gây chuyện.
Bùi Dữ vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành: “Xu Xu cúi đầu xuống, xem thử, chắc là do nhãn mác cào.”
Ôn Xu lời cúi đầu. “Cổ em đỏ ?”
Bùi Dữ vạch cổ áo , cô thì theo phản xạ cổ, liền thấy .
Vùng da trắng mịn giờ đỏ hết cả, còn mấy vết trầy nhỏ, sưng. Nếu cô còn gãi nữa chắc sẽ trầy cả da mất.
Anh xót hết cả ruột. Dù bình thường mật cách mấy, cũng chẳng nỡ cô trầy da như .
Da Ôn Xu mềm mịn, trắng bóc, chỉ cần va nhẹ thôi là tím đỏ liền. trầy đến mức thì là đầu tiên.
“ là do nhãn mác ,” Bùi Dữ cau mày, lấy kéo cắt nhãn cẩn thận, “Xu Xu giữ nguyên tư thế nhé, đừng ngẩng đầu, cắt nhãn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-271-cao-trang.html.]
Ôn Xu khẽ gật đầu, giọng vẫn khó chịu: “Ngứa quá, gãi giúp em .”
“Gãi nữa là rách da luôn á, bảo bối,” Bùi Dữ nhanh tay cắt xong cái nhãn, tiện tay vứt lên bàn, áp tay lên cổ cô, “Thế thấy dễ chịu hơn ?”
Tay ấm, khô ráo, dán lên vùng da đỏ thì đau một chút, nhưng nóng lên, thấy dễ chịu hơn.
“Dễ chịu hơn nhiều ,” Ôn Xu thành thật , “Cái nhãn đó đúng là cào thật.”
Cách cô khiến thấy buồn thấy đáng yêu.
Bùi Dữ bật , “Tại em kéo cổ áo lên cao quá đấy, ?”
“Ừm… ai mà nó thế,” cô rầu rĩ .
Anh xoa đầu cô. “Không của em . Anh xem t.h.u.ố.c mỡ gì bôi nhé.”
“Em ,” cô thì thầm. Đứng mỏi chân quá .
Bùi Dữ sợ tay động vết thương nên chần chừ một lúc đành thả tay xuống, dù cũng cần bôi thuốc.
“Vậy xuống ghế sofa bôi t.h.u.ố.c nhé.” Anh ôm cô xuống, lấy t.h.u.ố.c mỡ và : “Có thể lạnh đấy.”
Cô dựa đầu lên vai , hỏi nhỏ: “Có đau ?”
“Không ,” Bùi Dữ thực cũng chắc, nhưng vẫn dỗ dành, “Anh bôi nhé?”
“Ừm ừm!”
Bùi Dữ dùng tăm bông bôi t.h.u.ố.c cho cô, sợ cô đau nên tay còn đỡ lưng cô cẩn thận.
May mà t.h.u.ố.c mỡ dịu nhẹ, mát lạnh, giảm ngứa hiệu quả.
Vì áo là loại cổ cao, khi bôi xong giúp cô chỉnh cổ áo để khỏi cọ thuốc.
Thuốc cần thời gian thấm. Ôn Xu buồn quá, bắt đầu nghịch nút áo của .
Khoảng năm sáu phút , cô động đậy, nhưng giữ .
“Chờ thêm một chút,” Bùi Dữ ôm eo cô.
“Sao lâu thế,” cô than, “Tiểu Bình Quả còn ngủ kìa.”
Thực bé mèo ngủ ngay từ lúc họ phòng, cuộn tròn trong góc sofa, là đang mơ .
Bùi Dữ nghĩ một chút: “Hay về phòng áo khác, cổ thấp hơn.”
Ôn Xu gật đầu, vẫn lười biếng nhúc nhích.
Bùi Dữ bế cô lên, tiện tay bế luôn Tiểu Bình Quả đang ngủ ngon, đưa sang phòng Cố Cẩn Hành.
Bé mèo đang ngủ ngon nhấc bổng, kịp vươn móng thấy trong lòng Ôn Xu, chỉ thể kêu khe khẽ “meo meo”.
Ôn Xu xoa đầu nó: “Lần chị phiền em ngủ nữa.”
Sau khi trả mèo về phòng, Bùi Dữ bế cô về phòng ngủ, thẳng đến tủ quần áo.
Anh lấy một cái áo lông cổ tròn mà đây cô từng mặc. “Cái ?”
“Được mà,” Ôn Xu chẳng để tâm lắm, ngoài thì còn mặc áo khoác bên ngoài, “Ơ? Quần áo của ?”
Cái tủ quần áo to đùng là đồ của cô.
“Giơ tay lên,” Bùi Dữ giúp cô mặc áo, “Đồ để trong gian .”