Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 282: Nuôi Cho Mập Rồi Ăn

Cập nhật lúc: 2025-10-22 09:35:02
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Ngộ Phong liếc lạnh đề xuất ý kiến đó, nhận vốn hợp với nên chỉ hừ một tiếng đầy khinh thường.

Anh :

“Dù thủ lĩnh ở đây, chuyện cũng thể trì hoãn. Mọi ai ý tưởng gì thì cứ , sẽ báo cho thủ lĩnh .”

Mọi nhanh chóng đưa ý kiến riêng, phòng họp lập tức rôm rả tiếng bàn luận.

Tối nay, ngoại trừ nhóm của Bùi Dữ, e là tất cả các căn cứ lớn nhỏ đều mất ngủ.

Trụ sở ba căn cứ lớn còn bật đèn sáng choang suốt cả đêm.

Trong khi đó, bên phía Bùi Dữ thì để tâm đến mấy chuyện đó.

Khả năng mà Bùi Dữ thể hiện khiến ba căn cứ lớn dè chừng. Họ cần đóng cửa từ chối khách nữa, vì trong thời gian ngắn sắp tới, chắc ba căn cứ cũng chẳng dám cử tới nữa .

Người vui nhất vì điều chính là Tiêu Dã.

Chỉ cần nghĩ đến việc thể tự do khỏi cửa, gì thì , cần suốt ngày ru rú trong nhà, là phấn khích.

Sáng sớm, Tiêu Dã ngoài chạy bộ.

Cố Cẩn Hành thì mở cửa phòng khách, ngoài hành lang ngắm tuyết rơi đầu ngày. Đứng bao lâu, kính mắt mờ sương.

Anh cho Tiểu Bình Quả ăn đồ hộp, bếp nấu bữa sáng.

Trên lầu.

Ôn Xu hôm nay tỉnh dậy sớm bất thường, mở mắt thấy gương mặt trai quá mức của Bùi Dữ đang cạnh. Trong lúc mơ màng, trông dịu dàng hơn bình thường nhiều.

Cô ngây một lúc, mới tỉnh táo . Thấy Bùi Dữ còn đang ngủ, cô bắt đầu cảm thấy rối rắm.

Tối qua ngủ sớm quá, giờ bụng đói cồn cào, mò đồ ăn nhưng sợ phiền .

Ôn Xu xoa xoa bụng, cảm giác như bụng sắp lép kẹp .

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, Bùi Dữ tỉnh từ lúc nào, chỉ là mở mắt, lặng lẽ quan sát cô đang lóng ngóng cài cúc áo ngủ.

Anh mỉm cô, bé mèo nhỏ ngốc nghếch , khi nào mới phát hiện tỉnh ?

Chờ mãi mà Ôn Xu vẫn ngẩng đầu lên.

Bùi Dữ nhẹ ho một tiếng, “Khụ.”

Ôn Xu lập tức ngẩng đầu, thấy vẫn nhắm mắt, liền thì thầm, “Sao còn tỉnh nữa nhỉ?”

Trước đây cũng từng như , hễ cô tỉnh là Bùi Dữ cũng tỉnh ngay đó.

“Bùi Dữ?” Ôn Xu gọi nhỏ, “Dậy nào!”

Gọi xong, cô chăm chú quan sát mặt , thấy vẫn phản ứng, liền nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang khoác lên eo .

nhấc chăn định xuống giường thì bất ngờ Bùi Dữ kéo ngược , ôm cả lẫn chăn lòng, ôm chặt buông.

Anh dụi mặt má mềm mại của cô, khẽ:

“Xu Xu hôm nay dậy sớm ghê.”

Ôn Xu hành động đơ mất vài giây, duỗi tay véo má :

“Anh tỉnh đúng ?”

Bùi Dữ thừa nhận, chỉ rúc cô, mềm giọng :

“Anh mới tỉnh thật mà. Vừa mở mắt thấy Xu Xu chuẩn rời giường.”

“Vậy lúc nãy em gọi , thấy ?” Ôn Xu đẩy mặt , nghiêm túc hỏi.

Bùi Dữ mặt tỉnh bơ, “Không thấy. Lần cục cưng gọi dậy thì nhớ hôn một cái, sẽ tỉnh nhanh hơn.”

Ôn Xu tức c.ắ.n một cái.

Rõ ràng là thấy còn giả vờ!

Bùi Dữ “á” một tiếng đầy phối hợp.

Hai đùa giỡn một lúc mới chịu rời giường, đ.á.n.h răng rửa mặt, đồ.

Thay đồ xong, Bùi Dữ bế Ôn Xu xuống lầu.

Vừa xuống thì Tiêu Dã cũng từ ngoài trở về khi chạy bộ, áo khoác và tóc đều dính đầy tuyết.

Tiêu Dã:

“Chào buổi sáng nha, Bùi, Xu Xu!”

“Sao ngoài lúc trời lạnh thế?” Ôn Xu thấy tuyết đọng lông mi , tò mò hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-282-nuoi-cho-map-roi-an.html.]

“Không lạnh ?”

Tiêu Dã lắc đầu, phấn khích:

“Không lạnh! Không khí bên ngoài siêu trong lành luôn!”

“Cậu thấy lạnh ,” Cố Cẩn Hành từ bếp bưng nồi mì, “Sáng nay mì trứng và rau, thêm bánh bao hấp nóng hổi.”

Nhắc đến ăn, lập tức quên luôn chủ đề .

Trời lạnh mà ăn một tô mì nóng thì thật sự hạnh phúc vô cùng.

Bùi Dữ gắp bánh bao bỏ chén Ôn Xu:

“Mấy hôm nay ở nhà mãi , hôm nay ngoài dạo một chút ?”

Tiêu Dã hưởng ứng ngay:

“Tuyệt! Mình đây?”

“Đi kiếm vật tư lên núi hái rau dại, bắt gà?” Cố Cẩn Hành nghĩ ngợi gợi ý:

“Hoặc chỉ loanh quanh gần đây cũng ?”

Bùi Dữ :

“Vật tư tạm thời vẫn đủ… Vậy lên núi , xem thể bắt vài con thỏ .”

“Thỏ á?” Ôn Xu đang mải ăn thấy liền ngẩng đầu, “Định nuôi hả ?”

Bùi Dữ xoa đầu cô:

“Ừm, nuôi cho mập ăn.”

“Thỏ thì ngon ,” Tiêu Dã nghĩ đến món đầu thỏ cay, liền nuốt nước miếng, “Không thỏ thì vịt ngỗng cũng , đổi vị tí.”

Trong gian của Bùi Dữ đủ các loại hải sản, thịt dê, bò, cá, nhưng thịt vịt với ngỗng thì khá ít.

Bùi Dữ gật đầu:

“Ăn xong .”

Ôn Xu chớp chớp mắt:

“Thỏ mềm như Tiểu Bình Quả ?”

“Chắc là mềm đó,” Bùi Dữ nuôi thỏ bao giờ nên chắc, “Nếu gặp, Xu Xu thể thử sờ xem.”

Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu ăn mì nhanh hơn.

Trời tuyết mà ngoài thì cần chuẩn khá nhiều thứ.

Ăn sáng xong, giày ấm, đội mũ, đeo bao tay, khăn quàng đầy đủ mới bắt đầu lên núi.

Ôn Xu lâu khỏi nhà, bây giờ bước liền cảm thấy thứ đều lạ lẫm, cái gì cũng thấy tò mò.

Tuyết đang rơi, cô còn đưa tay đón từng bông tuyết để ngắm.

Cả nhóm dừng, chậm rãi đến chân núi.

Chuẩn lên núi thì bất ngờ thấy ba Hạ Duệ, Trần Cạnh Chi và Trần Cạnh Ngôn từ núi xuống.

Rõ ràng họ cũng săn về từ sớm.

Cả ba ngờ chạm mặt nhóm Bùi Dữ ngay lúc , nên khựng mấy giây mới phản ứng.

Hạ Duệ nhanh chóng chào hỏi.

Còn hai em nhà họ Trần thì trông lặng thinh, ánh mắt lảng tránh.

Tối qua, trận quân quy mô lớn của căn cứ Vị Lai, họ đều thấy rõ từ trong phòng, bao gồm cả lúc Bùi Dữ sử dụng dị năng.

Rõ ràng là hàng xóm, mà họ chỉ , giúp gì cả.

họ cũng đủ năng lực để giúp, nhưng Bùi Dữ từng cứu họ lâu đây…

Cảm giác thật khó chịu và hổ.

, giờ gặp nhóm Bùi Dữ, cả ba đều bối rối, chút sợ hãi, cảm giác tội lẫn lo lắng.

Bùi Dữ chỉ nhẹ gật đầu với Hạ Duệ xem như đáp , cả hai bên lướt qua .

Cố Cẩn Hành vốn là giữ lễ, giờ cũng chỉ đẩy đẩy gọng kính, ý định bắt chuyện.

Ai cũng hiểu rõ —

Bọn họ… còn thích hợp để thiết như nữa.

 

Loading...