Trước khi sâu , rõ một chút về mối quan hệ giữa Ôn Xu và Hà Nguyệt, thật cũng thiết lắm.
Bùi Dữ dắt Ôn Xu lên núi, giọng điệu khá thoải mái:
“Lâu ngoài, em gặp Hà Nguyệt với Trần Mộng Mộng ?”
Ôn Xu đảo đôi mắt xinh , đáp gọn lỏn:
“Không.”
Không khí giữa hai lúc nãy khác thường, Ôn Xu cũng ngu ngốc, tất nhiên cảm nhận .
Thật nghĩ kỹ , thời gian cô tiếp xúc với Trần Mộng Mộng và Hà Nguyệt cũng nhiều, tình cảm cũng chẳng sâu đậm gì.
Bùi Dữ véo nhẹ má cô:
“Vậy khỏi tìm họ chơi nữa.”
“Ừm,” Ôn Xu chớp chớp mắt, hàng mi dính tuyết trắng, “Lạnh quá. Trời thế thật sự bắt thỏ ?”
Bùi Dữ :
“Cũng thể, nhưng xem vận may.”
“Đã đến vận may thì Xu Xu chắc chắn tìm ,” Tiêu Dã phía ngắt mấy nhành cỏ ven đường, “Lần chơi đ.á.n.h bài, vận em hên kinh luôn.”
Cố Cẩn Hành khẽ nhướng mày:
“Nếu thì tính cả Bùi Dữ nữa. Hai họ chung, may rủi khó đoán.”
Hình chụp mặt Bùi Dữ dán giấy vẫn lưu trong điện thoại, dân lao động nghèo, lâu lâu lén ngắm hình sếp cũng vui .
Trong núi lạnh và ẩm hơn hẳn so với bên ngoài.
Bùi Dữ bế Ôn Xu lên, nhét tay cô túi sưởi trong lòng :
“Mình về hướng Bắc thử xem.”
Đường núi khó , cành cây gãy, lá khô lẫn tuyết đọng đầy rẫy. Cả nhóm dẫm lên đủ loại hố sâu cạn khác , giày ai cũng ướt sũng.
Tiêu Dã đá mấy viên đá và nhánh cây vụn:
“ từng thỏ ngốc, mùa đông ngoài dễ mắc kẹt trong tuyết, chạy nổi... Hả? Sao dừng ?”
Đang bình thường, cả nhóm bỗng dừng . Nếu Tiêu Dã phản ứng nhanh thì suýt nữa đ.â.m sầm .
Cố Cẩn Hành đẩy kính lên, về phía xa nơi một con thỏ hoang đang chôn trong tuyết, vẻ mặt bất ngờ.
“Mau kìa!” Ôn Xu hào hứng chỉ tay về phía tuyết:
“Con thỏ giống y như Tiêu Dã tả luôn!”
Tiêu Dã theo, lập tức trợn tròn mắt:
“Trời đất! Anh chỉ tiện miệng thôi... mà đúng là con thỏ ngốc thật ?”
Chính vì con thỏ ngốc , ai nấy đều phấn khích hẳn lên.
Tiêu Dã bước đến, nắm tai con thỏ kéo nhẹ, thế là nó lôi khỏi đống tuyết.
Con thỏ còn sống khỏe, hai chân đạp loạn xạ nhưng vùng vẫy mấy.
“Con thỏ đông cứng luôn á,” Tiêu Dã lẩm bẩm, đem gần Ôn Xu, “Xu Xu, em ôm chơi ?”
Thỏ hoang lông xám, trông lôi thôi, dính đầy tuyết, khá bẩn.
Ôn Xu rón rén đưa tay chạm thử, chỉ thấy tuyết lạnh buốt:
“Nó c.ắ.n em ?”
Tuy cô cũng thể c.ắ.n ... nhưng dùng răng gặm thỏ thì kỳ lắm.
“Nó c.ắ.n đau lắm đấy,” Bùi Dữ véo má cô nữa, “Mà bẩn nữa.”
Ôn Xu do dự rụt tay :
“Thôi .”
Tiêu Dã xách con thỏ lên lắc lắc:
“Vậy con thỏ tính ? Anh Bùi, còn cái lồng sắt nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-283-tho-hoang-dang-den-tan-cua.html.]
“Có,” Bùi Dữ lấy từ gian một cái lồng sắt, đưa cho Tiêu Dã, “Bỏ .”
Vừa mới núi bắt một con thỏ mập, cả nhóm ai cũng vui vẻ hẳn lên.
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã lùng sục quanh khu tuyết để tìm thêm nhưng thấy thêm con nào, thỏ cũng , thỏ con càng .
Một con thì đủ cho cả nhóm ăn miệng nên mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Tìm suốt mấy tiếng đến tận trưa vẫn thêm con nào.
Ôn Xu cũng tham gia tìm, chạy theo Tiêu Dã khắp nơi, suýt nữa sẩy chân té vì dẫm trúng hố, cuối cùng vẫn tìm thấy gì.
Sợ cô thất vọng, Bùi Dữ dúi túi cô mấy viên kẹo:
“Kẹo hôm nay loại em thích đấy.”
“Giờ em ăn kẹo,” Ôn Xu l.i.ế.m môi, “Bùi Dữ, em khát nước.”
Bùi Dữ mở bình nước cho cô uống mấy ngụm nước táo đỏ ấm nóng.
Mặt Ôn Xu ửng hồng, hề vẻ thất vọng như Bùi Dữ tưởng. Ngược , cô còn thấy vui, cảm giác giống như đang săn báu vật !
Chỉ là tuyết che hết hố sâu hố cạn, cô dám chạy nhanh.
Cố Cẩn Hành nhíu mày:
“Lạ thật, tìm mãi thêm con nào? Vậy con thỏ từ chứ?”
Tiêu Dã lật tung tuyết lên mà vẫn thấy gì thêm.
Cậu cái lồng với con thỏ duy nhất gãi đầu:
“Giờ cũng trưa , về nấu cơm?”
“Về thôi,” Bùi Dữ bế Ôn Xu lên, phủi tuyết áo cô, “Trưa nay ăn lẩu nhé, đơn giản thôi, dùng nguyên liệu trong gian.”
Thật họ ngoài để săn b.ắ.n gom vật tư gì, chỉ là giải khuây, đổi khí một chút.
Cố Cẩn Hành :
“Không , bắt con thỏ ngốc chứng tỏ tụi vẫn còn may mắn chán.”
Vừa mới xuống núi mấy chục mét, họ bất ngờ gặp mấy sống sót khác cũng đang rừng, rõ là săn chặt cây.
Những đó thuộc căn cứ Vị Lai. Nhìn thấy nhóm Bùi Dữ liền khựng , cúi đầu né tránh, ai dám mở miệng gì.
Gặp xui .
Bình thường chỗ vắng hoe, nay đụng trúng họ.
Ai nấy trong lòng bất an, tim đập thình thịch, chỉ sợ Bùi Dữ tức giận trút lên đầu .
Ôn Xu thấy đám cúi đầu run rẩy, cảm thấy buồn , cố ý chằm chằm họ khiến mấy nổi da gà.
Cho đến khi nhóm cô xa, đám vẫn im, dám nhúc nhích.
Bùi Dữ xoa đầu Ôn Xu, bật :
“Em nhiều thế mỏi cổ ?”
“Không mỏi.” Ôn Xu chớp mắt, nghiêm túc:
“Họ y như gỗ .”
là ai dám ngẩng đầu chuyện, thái độ cực kỳ cung kính.
Cố Cẩn Hành tháo kính lau lớp sương mù giải thích:
“Vì tối qua Bùi tay quá ghê, nên họ mới dám bén mảng gần.”
Tiêu Dã đoán:
“Chắc họ vẫn sẽ cử đến tiếp thôi.”
Vụ lớn thế cơ mà. Sau khi Cố Dư về chắc ép bàn phương án bồi thường .
Cố Cẩn Hành suy nghĩ một chút:
“Họ chắc chắn sẽ nhận . Nếu tụi nhận, họ sẽ tiếp tục tìm cách buộc nhận. vụ tối qua, đoán nội bộ họ sắp loạn .”
Hiện tại căn cứ chính phủ mới thành lập, dị năng giả nhiều vẫn về kịp, lực lượng còn yếu, đúng là lúc dễ tấn công nhất.