Khi Tiểu Miêu năn nỉ, Bùi Dữ mỉm từ chối.
Anh giải thích:
“Không , lát nữa về đến nhà . Nếu khác thấy, sẽ nhiều ánh mắt đổ dồn em đấy.”
“Dạ,” Ôn Xu nản lòng, “Vậy để về nhà em biến hình tiếp.”
Bùi Dữ đáp, chỉ xoa nhẹ tai mèo của cô. Sau đó lấy từ gian một chiếc mũ lông xù, đội lên để che đôi tai mèo đang lộ rõ của cô.
Chuyện Tiểu Miêu cứ đúng giờ là “biến hình” khiến lo và phần nghi ngờ.
Ôn Xu biến về hình cũng lâu, giờ từng chuyện đúng giờ biến như . Thế thì dựa để xác định thời điểm?
Bùi Dữ trầm ngâm, nghĩ mãi vẫn hiểu nguyên nhân là gì.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe dần trở nên quen thuộc, lâu hoàng hôn, họ trở chỗ ở cũ.
Cửa sân và cửa chính đều khóa nguyên vẹn, dấu hiệu phá, suốt thời gian họ rời cũng ai đột nhập.
Vừa nhà, Ôn Xu liền tháo mũ xuống, Tiêu Dã lúc mới phát hiện đôi tai mèo của cô, hoảng hốt luôn.
“Xu Xu, em biến thành mèo ?” Tiêu Dã ngạc nhiên hỏi.
“Có ,” tai mèo của Ôn Xu khẽ run, lông tai cũng theo đó rung rinh, “Chỉ là lâu biến thôi.”
Tiêu Dã kìm mà chằm chằm tai cô mấy , thì thầm:
“Dễ thương quá mức! Sao tai mèo chứ?”
Ghen tị thật sự thể đổi.
Ánh mắt Tiêu Dã từ đầu Ôn Xu chuyển sang Tiểu Bình Quả, cuối cùng dừng ở Cố Cẩn Hành.
“Nè…” Tiêu Dã gần, chạm thử tai mèo của Tiểu Bình Quả, “Anh, cho sờ thử một chút nha?”
Cố Cẩn Hành thản nhiên từ chối, ôm Tiểu Bình Quả né :
“Không .”
Sao chứ!
Có bạn gái !
Tiêu Dã thầm mắng một câu “keo kiệt”, ngẩng đầu thì thấy Ôn Xu với Bùi Dữ lên lầu mất, thấy bóng dáng , Cố Cẩn Hành cũng lập tức về phía cầu thang.
Tiêu Dã hét lên:
“Chờ với một chút!”
---
Về tới phòng, Ôn Xu phòng đồ, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, thả chiếc đuôi to lông xù , chạy cạnh Bùi Dữ.
Bùi Dữ phần lo lắng, kiểm tra tai mèo của cô nhưng thấy gì bất thường. Do dự một lát, vén quần cô lên để xem tình trạng chiếc đuôi.
“Em thả hết luôn …” Bùi Dữ bế cô lên trong lòng, nghiêm túc hỏi:
“Bây giờ cảm thấy , bé cưng?”
“Nóng nóng .” Ôn Xu dụi mặt n.g.ự.c , ngáp một cái, “Ôm em .”
Bùi Dữ nhíu mày, lặp :
“Nóng nóng? Nóng ở ?”
Ôn Xu nghĩ một chút, kéo tay đặt lên má , với đôi mắt trong veo:
“Chính là nóng mà. Má em cũng nóng nữa.”
là nóng thật.
Bùi Dữ chạm tay và cổ cô, tình trạng giống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-286-cai-duoi-meo.html.]
Anh đoán hai khả năng: một là Ôn Xu đang tiến hóa, hai là dị năng của cô đang lên cấp, quá trình thăng cấp thể gây nóng và ngứa. Dù thì cô cũng con , tai tự nhiên ngứa thể là do nguyên nhân .
Phải theo dõi thêm mới .
Ngoài cảm giác nóng, Ôn Xu gì khó chịu, nên cũng yên tâm phần nào.
Tới giờ cơm, nhưng vì mới về nhà, ai cũng tắm rửa sạch sẽ mới ăn.
“Đói ?” Bùi Dữ ôm eo cô, hỏi vuốt dọc theo gốc đuôi mèo, “Muốn tắm ăn ?”
Cảm giác tê tê lan từ đuôi truyền lên khiến Ôn Xu thấy kỳ kỳ. Cô đuôi mấy , giật , ôm lòng, trừng mắt cảnh giác:
“Không chọc cái đuôi của em. Nó sẽ giận đấy.”
“Anh chọc,” Bùi Dữ tai mèo của cô, giơ tay lên xoa nhẹ, “Tại em dễ thương quá, kiềm thôi. Nếu là chọc thì chắc là em đang bắt nạt thì .”
Lúc mới về, Bùi Dữ còn lo Ôn Xu vấn đề gì về sức khỏe nên để ý đến mấy cái tai đuôi mèo. Giờ tạm yên tâm thì đương nhiên tranh thủ “quấy bé mèo” một chút.
Ôn Xu chọc ngẩn một lát, kịp phản ứng gì thì lôi phòng tắm.
Tắm xong thì quên béng vụ .
Dù đuôi thả thì thoải mái, nhưng khi ướt thì cực kỳ khó chịu.
Ôn Xu mặc đồ ngủ rộng thùng thình, nép cánh cửa, cụp đuôi gọi tên Bùi Dữ.
Bùi Dữ đang kiểm tra vật tư trong gian, cô gọi liền lập tức bước đến.
“Sao thế?”
“Cái đuôi ướt .” Ôn Xu úp cánh cửa, đầu cái đuôi ướt rũ giữa hai chân, “Ướt nhẹp, mặc quần luôn.”
Cô tủi :
“Thu thì ngứa. Gãi tới mà cứ ngứa kiểu gì .”
Bùi Dữ bật , lấy khăn quấn đuôi cô bế cô lên giường.
“Lau khô là mặc quần thôi.” Anh dỗ dành, “Lỗi tại cái đuôi chứ tại Tiểu Miêu .”
Tâm trạng cô khá hơn, liền vòng tay ôm cổ , cọ cọ nũng.
Bùi Dữ xuống mép giường, trải một tấm t.h.ả.m mềm lên đùi cho cô lên, lấy khăn lau đuôi cho cô.
“Lạnh quá,” Ôn Xu ôm eo , mặt áp n.g.ự.c , “ mà vẫn thấy nóng.”
Sợ cô cảm lạnh, lấy chăn đắp cho cô.
Vì mặc quần, Ôn Xu chỉ mặc mỗi áo ngủ. Đôi chân trắng trẻo lộ khiến hoa mắt, giờ đắp chăn lên thì dễ thở hơn hẳn.
đắp thì cô thấy nóng, đắp thì lạnh.
Trằn trọc vài , tâm trạng Ôn Xu tụt mood. Cô vỗ cái đuôi, tức tối lườm nó vài giây:
“Phiền thật!”
Bùi Dữ khẽ:
“Không mà, nóng thì mở chăn , lạnh thì đắp , bé cần lo.”
Cuối cùng lau khô đuôi xong, vì cô mặc quần nên bế cô sang phòng đồ để . Quần phía còn cắt khoét sẵn để đuôi thể chui ngoài.
Ôn Xu mặc xong, chầm chậm bước , mặt phồng lên.
Bùi Dữ thấy thế thì giơ tay chọc chọc má cô, cô lườm cho một cái sắc lẹm.
Không chần chừ, bế cô xuống tầng, hỏi:
“Sao cứ như mới học bộ ?”
Ôn Xu lườm , hừ nhẹ hai tiếng :
“Cái đuôi đ.á.n.h em đó.”