Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 294: Mời

Cập nhật lúc: 2025-10-22 09:35:14
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt Ôn Xu đỏ ửng, đến cả đuôi mắt cũng hồng hồng, trán nóng hầm hập, mồ hôi lấm tấm, ánh mắt cũng ướt át, mang theo chút tủi .

“Nóng quá…” Cô chủ động nhào tới hôn Bùi Dữ, mặt nóng bừng áp sát , lí nhí : “Em thấy… hình như… là sốt…”

“Ừm.”

Bùi Dữ chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Hơi nóng từ Ôn Xu xuyên qua lớp quần áo, truyền sang cơ thể , nóng đến mức khiến kiềm chế.

“Là đang trong kỳ phát tình,” Bùi Dữ xoa nhẹ gò má cô, giọng điệu vẻ lạnh vì quá đè nén cảm xúc, “Không thuốc.”

Ôn Xu thấy trong khó chịu, đầu óc cứ mơ màng, mà cũng chẳng thấy hổ gì.

Cô ngước lên, giọng nhỏ và phần tội nghiệp: “Vậy bây giờ ?”

Cho dù là khi còn là Tiểu Miêu bây giờ, mỗi gặp chuyện khó, cô đều theo bản năng tìm đến Bùi Dữ để giúp đỡ.

Bùi Dữ cúi đầu nhéo má cô một cái, giọng nhẹ nhàng: “Em chịu , bé con?”

Ôn Xu nóng đến mức sắp bốc khói, ngơ ngác: “Chịu… chịu kiểu gì ạ?”

Cô cảm thấy sắp thiêu đến ngất xỉu mất.

Bùi Dữ ngừng một lúc, “Vẫn còn một cách khác…”

Anh do dự, nên … Cảm giác lúc thích hợp lắm.

Hơi đường đột.

Anh còn đang nghĩ ngợi, thì Ôn Xu cho cơ hội đó.

Cô nôn nóng níu lấy áo , đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn vội vàng: “Là cách gì?”

Bùi Dữ dừng , cúi xuống, thì thầm vài chữ tai cô.

Ôn Xu sững , đó mặt đỏ bừng lên, nhiệt độ cơ thể tăng thêm một bậc.

Thực Bùi Dữ cũng định “ chuyện đó” lúc , bộ dạng dọa của Ôn Xu, liền hôn nhẹ lên má cô, đang định gì đó thì cô kéo áo .

“Được… mà…” Ôn Xu dám , năng lắp bắp, giọng nhỏ xíu, “Em vẫn luôn cố nhịn, em cũng giúp …”

Mỗi Bùi Dữ nghiêm túc thì trong lòng Ôn Xu hoang mang, tim đập loạn, sợ lo.

Bùi Dữ thương cô, nên dù kiềm chế đến cũng luôn nhường cô.

“Em đang , bé con?”

Anh nắm lấy cổ tay cô, dùng chút lực, giọng khàn khàn.

“Lần là em tự đồng ý, dù em sợ, cũng sẽ để em đổi ý nữa.”

“Bé con, là em đang mời ?”

“Trả lời .”

Giọng lúc lạnh nghiêm, nếu là bình thường chắc chắn Ôn Xu tức lên c.ắ.n một phát.

giờ cô sắp ngất vì nóng, đến lời còn khó.

“Phải… …” Ôn Xu khó chịu , giọng run run: “Anh giúp em ? Lần em sẽ giúp …”

Đáng ghét thật.

Sao kỳ phát tình của Miêu Miêu kỳ quặc như chứ?

Mới vài câu mà Bùi Dữ cũng nóng lên, mồ hôi chảy từ thái dương và sống mũi, nhỏ xuống tay Ôn Xu, còn ướt cả chăn.

Anh cố kiềm chế, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nắm lấy cổ tay cô: “Em chắc chứ?”

Cho em thêm một cơ hội đổi ý.

cũng vội .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-294-moi.html.]

Nghe xong, can đảm vốn đang dâng lên của Ôn Xu bỗng bay sạch như bong bóng xì .

Cô bắt đầu thấy lưỡng lự.

“Em… em…” Cô theo bản năng rút tay , cảm thấy cố nhịn một chút chắc cũng . khi ngẩng đầu lên định từ chối, cô thấy gương mặt nghiêm túc đến mức xa lạ của Bùi Dữ, liền ngơ ngác.

Ánh mắt lạnh lùng, áp lực kìm nén, đầy tính chiếm hữu, là bộ dạng Ôn Xu từng thấy.

Như thể chỉ cần cô mở miệng, sẽ lập tức biến thành dịu dàng kiên nhẫn như khi.

Ôn Xu nuốt nước miếng, nhắm mắt lao tới.

C.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn gì cũng là c.h.ế.t.

Mèo nhỏ dũng cảm, sợ!

Cô đột ngột nhào tới quá mạnh khiến Bùi Dữ đập lưng xuống giường, môi va mạnh đến chảy máu, đau đến mức Ôn Xu rơi nước mắt.

Chưa kịp tự trầy .

Ôn Xu tủi định gì đó thì ngay lập tức Bùi Dữ xoay đè , còn kịp phản ứng hôn tiếp.

Cô thật sự thấy đầu óc choáng váng.

Trong nhà nhiệt độ vẫn ngừng tăng, sóng nhiệt cuồn cuộn dâng lên. Ngoài cửa sổ là mưa phùn rả rích, cảnh vật mờ ảo.

Tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong phòng, nhưng cửa phòng ngăn .

Bên trong vang lên những tiếng kêu đau lẫn lộn…

Căn phòng tối om, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng hai .

Ôn Xu gối đầu lên chiếc gối mềm, bên cạnh là cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của ai đó đang ôm cô.

“Nếu đau thì c.ắ.n .”

Ở xa, căn cứ Vi Lai và phía chính phủ vẫn đang giao chiến, tiếng ầm ầm vang vọng dứt.

Ngoài cửa sổ, mưa xuân dần nặng hạt, che lấp hết âm thanh bên ngoài.

Nhiệt độ giảm thêm mấy độ, những sống sót tiếp tục kiên cường chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt vì chiến tranh.

Mưa xuân đến nhanh mà cũng nhanh.

Sáng hôm , mưa tạnh.

Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đồng hồ sinh học đ.á.n.h thức, rửa mặt xong chuẩn bữa sáng.

“Thời tiết thật hợp để ngủ nướng,” Tiêu Dã ngáp dài, trong phòng khách vươn vai lười biếng, “Chỉ là cái mạng vẫn sửa xong, chán.”

Cố Cẩn Hành đưa cho Tiểu Bình Quả một que thức ăn cho mèo, xoa đầu nó: “Với thì ảnh hưởng gì lắm… Cậu ăn gì sáng nay?”

Tiêu Dã duỗi tay chân: “Tùy nấu gì cũng ! Anh Bùi với Xu Xu dậy ? Có nên hỏi họ luôn ?”

“Giờ chắc Xu Xu còn đang ngủ,” Cố Cẩn Hành đồng hồ, nghĩ nghĩ, “Đừng phiền họ. Tụi cứ tự quyết , sẽ nấu cho Xu Xu một bát chè tuyết nhĩ.”

Thời tiết se lạnh như , ăn chè nóng là hợp lý.

Tiêu Dã đồng ý: “Ok, đợi cho Tiểu Bình Quả ăn xong bữa sáng.”

Cố Cẩn Hành cho mèo ăn xong thì bắt đầu chuẩn món tôm cho Tiểu Bình Quả đổi khẩu vị.

Khi bận rộn, thời gian trôi nhanh.

Làm xong bữa sáng mà Bùi Dữ và Ôn Xu vẫn xuống, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành quyết định dọn dẹp sân vườn.

Cỏ mọc um tùm, dọn dẹp . Căn chòi dành cho lũ gà rừng tiến hoá cũng nước ngập.

Dọn dẹp xong sân, đồng hồ gần 11 giờ, họ chuẩn nấu cơm trưa.

Tiêu Dã ngạc nhiên: “Hai họ thức trắng đêm ? Sao giờ vẫn dậy?”

Sắp đến giờ ăn trưa mà…

 

Loading...