Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 297: Tìm Hiểu Tin Tức

Cập nhật lúc: 2025-10-22 09:35:17
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết lúc vẫn còn lạnh, là lúc thể mặc áo ngắn tay.

Bùi Dữ chỉ mặc một chiếc sơ mi, Ôn Xu thì liền xắn tay áo lên, bảo:

“Đều là vết c.ắ.n của em đấy.”

So với vài dấu răng tay, thì những dấu vết để Tiểu Miêu còn nhiều hơn, còn đáng sợ hơn.

Ôn Xu thì tự thấy , nhưng cảm thấy xót cho .

Tối nay khi tắm, nếu thấy hết mấy vết đó, chắc cô còn nữa cũng nên.

Cô khẽ sờ vết c.ắ.n tay , ngượng, mặt cũng đỏ lên, ánh mắt chút lo lắng:

“Có đau ?”

“Một chút thôi,” Bùi Dữ tỉnh bơ dối, “Còn chảy m.á.u nữa, lưng cũng em cào trầy hết .”

Anh vén cổ áo xuống, lộ xương quai xanh, :

“Chỗ cũng c.ắ.n chảy máu.”

Thật chảy m.á.u thật, còn thể để sẹo.

Ôn Xu với ánh mắt ngây thơ vô tội, giống hệt như một bé mèo nhỏ gây , gãi đầu khẽ :

“Cũng tại em, là bắt đầu … Anh bôi t.h.u.ố.c ?”

“Cái đó tính là ‘bắt đầu ’…” Bùi Dữ thầm thấy may là trong phòng ai khác, nếu thật sự khó mà giải thích, “Anh bôi thuốc.”

Ôn Xu nhíu mày, đôi mắt tròn to trừng , giọng phần trách móc:

“Sao bôi t.h.u.ố.c chứ?”

Bùi Dữ bật , đưa mặt gần mắt cô:

“Anh cố tình giữ để em thấy mà thương , để em hết giận.”

“…”

Ôn Xu lập tức thèm để ý đến nữa, lưng tức giận:

“Kệ !”

Bùi Dữ , dậy xoa chân cho cô:

“Đừng giận mà, ngủ , mai dậy mì hải sản cho em ăn.”

Ôn Xu ôm chăn hừ một tiếng, vẫn ngơ.

Hai phút , Ôn Xu vẫn ngủ, mở to mắt .

Bùi Dữ đang tập trung xoa chân, vài giây mới phát hiện, ngạc nhiên:

“Không ngủ , cục cưng?”

Ôn Xu ôm góc chăn, đôi mắt trong veo. Trong mắt Bùi Dữ, lúc cô giống hệt như đầu gặp Tiểu Miêu khi trọng sinh, ánh mắt sợ sệt, nhút nhát, nhưng cứ khiến thể rời mắt.

Ôn Xu chậm rãi :

“Em ôm em ngủ.”

Người Bùi Dữ luôn ấm áp, ôm ngủ là dễ chịu nhất.

Bùi Dữ sững một chút, đồng ý , mà trực tiếp hành động, vén chăn lên, ôm cô lòng, đó sát .

“Anh …” Ôn Xu ngại, lúc giọng rõ ràng mang theo vẻ yếu mềm, “Em ngủ thật mà.”

“Ngủ cục cưng.” Bùi Dữ khẽ “ừ” một tiếng, giọng nhẹ nhàng xen lẫn tiếng .

Không lâu , Ôn Xu ngủ mất.

Bùi Dữ vốn định đợi cô ngủ xong sẽ bôi t.h.u.ố.c cho cô, nhưng giờ nỡ rời .

Nhìn tư thế hai đang ôm , rõ ràng “dính” hơn là Bùi Dữ. Tư thế ôm cô thể hiện rõ ràng cảm giác chiếm hữu.

Hơn nửa tiếng , Bùi Dữ vẫn dậy bôi t.h.u.ố.c cho cô, cũng nữa, tiếp tục xoa chân và massage lưng cho cô.

Không giấc ngủ đêm nay sẽ kéo dài đến bao giờ.

---

Lúc Bùi Dữ lên lầu, phòng khách chỉ còn Cố Cẩn Hành và Tiểu Bình Quả.

Cố Cẩn Hành dọn dẹp bếp sạch sẽ, đó cầm ống nhòm, bế Tiểu Bình Quả lên sân thượng.

Ngoài trời mưa, nhưng nhiều mây, nhiệt độ cũng thấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-297-tim-hieu-tin-tuc.html.]

Tiểu Bình Quả đang mặc một chiếc áo lông tím xù xì. Nếu Ôn Xu mà thấy chắc chắn sẽ liên tưởng đến một nhân vật mèo trong phim hoạt hình.

ánh mắt của Tiểu Bình Quả thì hề giống kiểu gợi cảm như nhân vật .

Cố Cẩn Hành một tay ôm nó, tay cầm ống nhòm về phía căn cứ Vị Lai.

Nhìn một lát, phát hiện chỉ trong một đêm ngắn ngủi, các tòa nhà xung quanh chiến sự thiêu rụi, đen kịt, còn khiến nhiều sống sót xung quanh sơ tán.

Một vài đang về phía khu bọn họ.

Cố Cẩn Hành chuyển ống nhòm sang hướng khác, lúc thấy một trong nhóm thì đó còn vẫy tay chào .

Anh điều chỉnh góc thì mới nhận , đó dân chạy nạn gì, chính là Tiêu Dã.

Xa mà cũng nhận , khả năng quan sát đúng là đáng nể.

Cố Cẩn Hành phản ứng , chỉ thêm một lúc, sợ Tiểu Bình Quả lạnh nên ôm nó xuống lầu.

Vừa xuống tới tầng một, thì gặp ngay Tiêu Dã từ bếp .

“Anh Cố!” Tiêu Dã toe toét, “Anh nãy thấy ?”

Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả tới ghế sofa:

“Không thấy.”

“Hả?” Tiêu Dã nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Thật sự thấy, giả vờ thấy?”

Cố Cẩn Hành giả vờ , rót cho một ly nóng:

“Có tin gì mới ?”

Tiêu Dã hỏi thêm nữa, xuống đối diện, uống một hớp nóng:

“Nhiều lắm! Mà Bùi ?”

“Trà uống kiểu đó…” Cố Cẩn Hành bất lực, “May mà đặc, thì sặc .”

Tiêu Dã gật gù:

khát quá mà…”

“Bùi Dữ lên lầu , chắc đang ngủ bù,” Cố Cẩn Hành lắc đầu, “Nói xem tin gì?”

Tiêu Dã kể:

“Tin đầu tiên là hai căn cứ nhỏ căn cứ Vị Lai đuổi , lý do là họ với chính phủ, mà Quyền Phong cho phép họ ở khu vực của căn cứ Vị Lai.”

“Sau đó một phần chạy về phía chính phủ, một phần thì kéo tới gần khu , chắc nghĩ Bùi thể bảo vệ họ?”

Tiêu Dã cũng hiểu rõ lắm:

định hỏi thử xem Bùi định nhúng tay vụ .”

“Việc liên quan thì tránh cho đỡ rắc rối,” Cố Cẩn Hành trầm ngâm, “Chắc họ nghĩ Quyền Phong dám động tới khu Bùi Dữ.”

Miễn là ảnh hưởng đến nhóm họ thì cần lo.

Dính mệt .

Tiêu Dã tiếp:

“Tin thứ hai là căn cứ chính phủ giờ bố trí cầm s.ú.n.g gác 24/7, điểm mù nào luôn. suýt phát hiện đấy, may mà rút kịp. rời khỏi chỗ ẩn xong, họ cho tới kiểm tra , cảnh giác cực kỳ cao.”

Cố Cẩn Hành nhướng mày:

“Làm ? Cậu vòng quanh căn cứ chính phủ ?”

,” Tiêu Dã vẻ tự hào, “ về an , chỉ suýt phát hiện lúc đầu thôi, đó ai bắt .”

Cố Cẩn Hành :

“Thế còn bên căn cứ Vi Lai? Họ đ.á.n.h ?”

“Ngừng chiến ,” Tiêu Dã cũng chắc lắm, “ xa , thấy đ.á.n.h nữa. Dưới đất đầy m.á.u và xác, cả vỏ đạn nữa.”

Thực dị năng nhất thiết thua súng. Tiêu Dã vẫn thấy dị năng đáng tin hơn.

Cậu chia sẻ thêm:

“Theo thấy, họ nên cử thêm dị năng hệ thủy và hệ mộc. Người hệ thủy mà đủ mạnh thì thể chắn đạn . Còn băng thì tạo khiên chắn cũng .”

“Còn hệ thực vật thì thể lặng lẽ dùng dây leo trèo tường, xử lý các dị năng giả của chính phủ cũng chừng.”

 

Loading...