Người sống sót đến khá sớm, phía còn hai nhân viên nam cùng, mang theo mấy giỏ tre phủ vải.
Lúc Ôn Xu vẫn còn đang ngủ lầu, Bùi Dữ cũng xuống.
Trong phòng khách chỉ Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành, mấy là do Tiêu Dã mở cửa đưa .
"Chào , là Hà Hiểu, đến từ căn cứ Tân Nam của chính phủ." Hà Hiểu đưa tay bắt với Cố Cẩn Hành, “Lần đến đây là để mặt Quý Ngộ Phong xin vì tung tin sai lệch. Chúng thật lòng xin vì hành động đó.”
Cách chuyện và thái độ của cô tỏ chính trực và lý.
Cố Cẩn Hành lướt qua bàn tay cô đưa nhưng bắt, chỉ thản nhiên : “Mời .”
Hà Hiểu mỉm rút tay về, xuống đối diện họ. Hai dị năng giả nam cùng cô cũng hai bên.
Hà Hiểu quan sát phòng khách khách sáo hỏi:
“Cố , hôm nay Bùi và cô Ôn ở nhà ?”
“Có, nhưng chuyện với là đủ .” Cố Cẩn Hành trả lời ngắn gọn.
Hà Hiểu khẽ gật đầu, đưa một danh sách cho Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã:
“Mời hai xem qua, đây là bản xin mà căn cứ Tân Nam của chúng chuẩn .”
Cố Cẩn Hành nhướng mày, vội mà hỏi:
“Tân Nam?”
Hiện tại, mâu thuẫn nội bộ trong căn cứ chính phủ rõ ràng, nhưng vẫn che đậy . Ngay cả những sống sót ở tầng cũng chuyện gì đang xảy .
Chỉ một hai tinh ý mới nhận , nhưng họ cũng dám .
Hà Hiểu trả lời thẳng, chỉ mỉm xác nhận:
“ , là Tân Nam.”
Cố Cẩn Hành cũng ý kiến gì, chỉ là tò mò vì cô cứ nhấn mạnh hai chữ “Tân Nam”.
Người bên phía chính phủ luôn khí thế hơn, kiểu như “dù thua cũng để mất mặt”.
Danh sách xin của căn cứ chính phủ thì rõ ràng kém hơn bên Vị Lai, chỉ một điểm đáng chú ý: nếu hiệp ước ký kết, họ sẽ tặng 10 khẩu s.ú.n.g và 5 hộp đạn.
Cố Cẩn Hành đang xem, còn Tiêu Dã thì xong.
Tiêu Dã đặc biệt hứng thú với khoản s.ú.n.g ống .
Hiệp ước của căn cứ Vị Lai thời hạn 10 năm, kèm theo quyền lợi trao đổi lâu dài và các phúc lợi khác.
Còn bản xin của căn cứ chính phủ thì thua xa, thời hạn hiệp ước chỉ 8 năm, quyền lợi cũng tương tự nhưng chỉ bằng một nửa lượng, thời hạn thành 10 năm. Duy chỉ khoản vũ khí là hấp dẫn hơn chút.
So thì căn cứ Vị Lai tỏ chân thành hơn hẳn.
Ban đầu Hà Hiểu tưởng rằng chuyện sẽ dễ dàng, nghĩ rằng chỉ cần xin là .
Dù thì căn cứ chính phủ cũng trực tiếp tấn công họ, cũng tay g.i.ế.c Bùi Dữ ai cả. Cả chuyện chỉ do một Quý Ngộ Phong gây , vì quá nóng lòng thành nhiệm vụ mà tung tin đồn.
Họ tới xin , về phía Bùi Dữ thì xem như là mất gì mà vẫn lời.
thái độ của Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã rõ ràng cho thấy họ hài lòng.
Hà Hiểu thử lên tiếng:
“Bản xin là kết quả nhiều đêm họp bàn, chúng thật lòng gửi lời xin và thể hiện thiện chí.”
Cố Cẩn Hành liếc sang Tiêu Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-310-tan-nam.html.]
Tiêu Dã nhún vai, hai tay gác đầu, tựa ghế sofa, thẳng thừng :
“ thấy bằng căn cứ Vị Lai. Họ còn giúp chúng xây biệt thự đấy. Phúc lợi của họ thì giới hạn thời gian, chỉ cần sống ở biệt thự là hưởng, mà lượng thì gấp đôi các .”
Cố Cẩn Hành cũng chỉ một dòng tờ giấy:
“Hai chữ ‘Tân Nam’ nhắc nhắc , rốt cuộc đây là tổ chức gì? Có thể đại diện cho căn cứ chính phủ ?”
Hà Hiểu do dự, sang hai cùng.
“Tân Nam thể đại diện cho căn cứ chính phủ, nhưng hiện tại chúng vai trò tương đương. Sắp tới, Tân Nam sẽ tách hoạt động độc lập.”
Thì là đấu đá nội bộ.
Cố Cẩn Hành lập tức hiểu :
“Vậy hiện tại độc lập, tới đây bàn chuyện hợp tác?”
Nếu tách , việc phân chia tài nguyên sẽ càng rối rắm.
“Nếu chuyện suôn sẻ, hiệp ước sẽ hiệu lực thì dễ hơn nhiều... Còn nếu thì...” Cố Cẩn Hành đẩy nhẹ bản danh sách, ngước mắt lên, “Lúc đó là đối đầu thật sự.”
Hà Hiểu khựng , mỉm :
“Tất nhiên, chúng chuẩn tinh thần. Tuy Tân Nam sẽ tách , nhưng chúng cũng từng là của căn cứ chính phủ. Quý Ngộ Phong gây chuyện, Tân Nam , nhưng vẫn nên xin .”
“Dù thì ai gây thù với một dị năng giả cấp cao.”
Cố Cẩn Hành gật đầu, như :
“Bùi Dữ nhà chúng tính tình , thích gây chuyện, nhưng nếu ai chọc đến mức quá đáng thì hậu quả căn cứ nào cũng gánh nổi .”
Hà Hiểu chỉ trừ.
là năng lực thì lý lẽ và luật lệ riêng. Cô cũng chẳng cần tranh cãi gì, nếu hôm nay chẳng đến xin mà là lôi tra hỏi .
Hà Hiểu cẩn thận hỏi:
“Vậy hai hài lòng với lời xin ? Hay là để Bùi và cô Ôn xem qua nữa?”
“Không cần,” Cố Cẩn Hành dậy, hiệu, “ sẽ báo cho họ. Các thể về .”
Thái độ của quá rõ ràng, Hà Hiểu và hai chỉ thể rút lui. Trước khi còn để mấy giỏ quà.
Sau khi họ , Tiêu Dã mở thử một giỏ , bên trong đầy trứng gà.
“Wow, cả giỏ trứng,” Tiêu Dã mở tiếp hai giỏ còn , “Giỏ là rau củ và trái cây, còn cái là thịt khô với cá khô.”
Cố Cẩn Hành chỉ liếc qua thôi, mấy hứng thú.
Anh lẩm bẩm:
“Không ngờ căn cứ chính phủ cũng đang rối ren, Hà Hiểu đến đây chắc là để tạo quan hệ .”
Nếu thì họ cũng chẳng cần mặt như , cứ im lặng như bên Vị Lai là .
Tiêu Dã cầm một miếng thịt khô lên ngửi:
“Mùi cay cay... Thế thì chẳng lẽ căn cứ chính phủ còn cử khác đến bàn chuyện nữa ?”
“Có thể chứ,” Cố Cẩn Hành bật , “Nhờ Bùi Dữ mà tụi cũng thơm lây.”
Không đến căn cứ chính phủ, chỉ riêng Vị Lai và Tân Nam, mỗi tuần họ đều gửi rau củ, trái cây và thịt tươi tới.
Điều đó nghĩa là từ nay họ chẳng cần tự kiếm đồ ăn nữa.
Quả thực, đúng kiểu cần lo chuyện cơm áo.