Sau hơn hai mươi lượt thi đấu nữa, vòng loại cuối cùng cũng kết thúc.
Một buổi sáng trôi qua lúc nào chẳng .
Xem thi thì đúng là vui, khí cũng sôi nổi nữa, nhưng mà suốt cả buổi sáng, lúc đang xem thì còn đỡ, đến khi kết thúc , Ôn Xu mới thấy m.ô.n.g tê rần, đau âm ỉ và khó chịu. xung quanh quá nhiều , nên cô ngại dám với Bùi Dữ.
Quyền Phong cố tình ở cùng họ đến tận khi kết thúc vòng loại. Vất vả lắm mới đợi xong, lập tức mời cả nhóm về căn cứ Vị Lai ăn cơm.
Anh còn đặc biệt kể một loạt món ăn, tên thôi thấy dễ thương, hoặc cũng thấy ngon miệng.
Ôn Xu dụ một chút.
Bùi Dữ nghĩ thoáng qua liền đồng ý.
Dù Quyền Phong cũng là đầu căn cứ Vị Lai, mời ăn một bữa thì cũng nên giữ thể diện một chút.
Bùi Dữ đúng là mạnh thật, nhưng cũng cần quá lạnh lùng với tất cả , nên giao tiếp xã hội thì vẫn .
Hơn nữa, Ôn Xu bình thường cũng ngoài, mấy hoạt động kiểu tập thể thế chắc chắn cô sẽ thấy thú vị.
Thấy Bùi Dữ đồng ý, Quyền Phong lập tức tươi rạng rỡ:
“Vậy thôi, đến nơi là cơm ăn ngay.”
Bùi Dữ gật đầu nhẹ, “Ừ.”
Nói xong, đầu Ôn Xu đang nửa bước. Lúc cô đang cúi đầu, buồn bực xoa m.ô.n.g vì tê mỏi, nhưng mặt bao nhiêu , cô chỉ thể nghĩ trong đầu chứ dám gì.
Cô thầm nghĩ, chiều về nhất định nhờ Bùi Dữ mang cho cái đệm .
Vừa nghĩ chậm rãi theo , lúc nào cũng tụt nửa bước.
Bùi Dữ bỗng dừng , đợi đến khi Ôn Xu ngẩng đầu , liền bế cô lên.
“Em thấy khó chịu ở ?” Bùi Dữ thì thầm bên tai cô, “Ngồi đến tê hết đúng ?”
Ôn Xu bế lên, tư thế còn đối mặt, từ phía vẫn còn mấy cấp cao căn cứ Vị Lai theo, khiến cô ngại hổ, mặt đỏ bừng.
“Anh ôm em gì thế,” cô lúng túng nhỏ giọng, “Phía còn bao nhiêu đang kìa.”
Bùi Dữ đáp mà đổi tư thế, ôm cô kiểu công chúa cho đỡ ngại.
“Phải ?”
Hai họ ở bên luôn cảm giác ngoài thể xen . Quyền Phong vốn định gì đó, nhưng thấy họ chuyện riêng tư như nên đành im lặng.
Mấy phía cũng điều, ai Ôn Xu lấy một cái.
Ôn Xu gật đầu, lí nhí :
“Ngồi mỏi quá. Chiều nhớ mang cái đệm cho em với.”
Bùi Dữ liếc xung quanh dòng qua , nhíu mày nhẹ nhanh chóng gật đầu:
“Được.”
Sân thi đấu vốn là nơi tạm thời, cách căn cứ Vị Lai cũng xa.
Trên đường , Bùi Dữ thỉnh thoảng đáp vài câu, còn phần lớn là Cố Cẩn Hành trò chuyện với Quyền Phong.
Quyền Phong cũng chẳng bận tâm ai chuyện với , miễn là xây dựng mối quan hệ là .
Khi đến căn cứ Vị Lai nữa, Ôn Xu nhận nhiều đổi.
Các cửa hàng ăn uống của chính phủ ở căn cứ nhiều hơn, trang trí trong căn cứ cũng hiện đại hơn. Người dân sống sót tuy vẫn vẻ hiếu chiến, nhưng khí chất hung dữ giảm nhiều.
Có vẻ như chiến tranh, căn cứ Vị Lai thu khá nhiều vật tư.
Ôn Xu tò mò xung quanh. Trên phố, thấy cả đoàn đông đảo tiến tới, nhiều sống sót tránh sang một bên, ai dám gây chuyện.
Cũng vài gan to, chằm chằm về phía họ, ánh mắt đủ kiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-321-ngoi-moi-te-ca-mong.html.]
Cố Dư dẫn đến một nhà hàng cạnh tòa nhà văn phòng, nơi chỉ dành riêng cho những việc trong khu đó, ăn cũng thẻ nhân viên.
Tầng một chứa nhiều ăn cùng lúc, tầng ba phòng riêng, tầng bốn là phòng tiếp khách đặc biệt.
Cả nhóm đưa lên tầng bốn, xuống thì nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn .
Quyền Phong tươi :
“Ăn tính gì tính. cũng tìm hiểu sơ qua khẩu vị của , nếu món gì đặc biệt ăn, cứ với phục vụ.”
“Vậy là đủ .” Bùi Dữ các món bưng lên, ít món Ôn Xu thích, “Cảm giác căn cứ đổi nhiều thật.”
Thấy Bùi Dữ chủ động chuyện, Quyền Phong bữa ăn xem như thành công:
“Chiến tranh kết thúc, ít , vật tư dồi dào, đổi là điều dễ hiểu. Hơn nữa, giờ đây ở Kim Bảo, bọn thây ma đều dọn dẹp đúng giờ, môi trường sống và chỉ hạnh phúc đều đang tăng. Căn cứ của tụi thật sự đấy!”
Dù chắc Bùi Dữ sẽ chuyển đến đây sống, nhưng Quyền Phong vẫn tranh thủ PR cho căn cứ của một chút.
Những món ăn hấp dẫn hôm nay đều do Cố Dư đề xuất.
Đồ ăn nhanh chóng bày đầy bàn, món nào cũng ngon lành, còn cả sữa ngô nóng Ôn Xu thích.
Lúc lên là cả một đoàn , nhưng khi đến phòng riêng tầng bốn, chỉ còn mười lăm , ngoài Bùi Dữ và nhóm của , còn là các nhân vật cấp cao trong căn cứ.
Trong khi ăn, Bùi Dữ chuyện với Quyền Phong luôn tay gắp đồ cho Ôn Xu, thi thoảng rót nước, chăm chút từng chút một.
Nhìn cái cách chiều yêu, đến Quyền Phong cũng thấy... ngấy đường.
Phải là ăn bánh kem nhiều cũng ngán.
Ví dụ như Ôn Xu cái bình nước, Bùi Dữ rót sẵn cho cô. Cô mới chỉ đĩa đồ ăn yêu thích, kịp gắp thì gắp bát.
Mấu chốt là còn đang chuyện với Quyền Phong, thế mà vẫn thể nhiều việc cùng lúc chút sơ suất.
là dạng gì thì tới nơi tới chốn.
Bữa ăn kết thúc, khí giữa thiết hơn hẳn. Người lớn giao tiếp với nhiều khi chỉ cần một bữa cơm là đủ.
Trận thi đấu tiếp theo đến hai giờ chiều mới bắt đầu, nên họ còn hơn 40 phút nghỉ ngơi.
Quyền Phong tiễn họ tận bãi đỗ xe, thấy họ lên xe về mới trở căn cứ.
Trên đường về, Quyền Phong liếc Cố Dư:
“Hôm nay bữa tiệc trôi chảy thế, công lao của cô nhỏ .”
Cố Dư mặt tỉnh bơ, đáp:
“Vì căn cứ, nên thôi.”
Ôn Xu lúc ăn vui thấy rõ, hình như còn ăn no quá mức. Bùi Dữ cũng hài lòng, xem như ba mục tiêu đạt hết.
“Thưởng sẽ phát cho cô.” Quyền Phong còn việc , “Chiều nay đến xem thi đấu, cô để ý giúp . Có gì lạ lập tức báo.”
“Rõ.”
Còn bên , đúng là Ôn Xu ăn đến căng bụng thật.
Cô đùi Bùi Dữ, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô:
“Ở nhà thiếu đồ ăn cho em , về ăn cũng . Giờ ăn đến bụng căng thế , chỉ tổ khó chịu.”
“Không giống mà~” Ôn Xu ngáp dài, “Em mệt quá…”
Lần đầu tiên cô mời ăn uống đàng hoàng như thế.
Bùi Dữ ngoài cửa sổ, xoa nhẹ vành tai cô:
“Sắp về đến , về nhà giường ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
“Ừm.” Ôn Xu dụi đầu vai , ngáp thêm mấy cái nữa, cảm giác chỉ cần nhắm mắt là ngủ ngay.