“Không chịu dắt em chơi,” Ôn Xu che trán lẩm bẩm than phiền, “Còn đ.á.n.h em nữa.”
Thật quá đáng.
Nếu giờ cô là mèo, chắc chắn cô sẽ nhào vô cào cho một trận.
Thật ban đầu Bùi Dữ cũng quá kiên quyết với quyết định của , giờ Ôn Xu , bắt đầu d.a.o động, nghĩ là nên dắt cô cùng thì hơn.
Dù gì thì khi học xong, vẫn thể lén ban đêm mà.
Lần cũng chỉ để thử vòng tay hoặc vài thứ khác thôi.
“Xu Xu , là với ,” Bùi Dữ lấy Cố Dư cái cớ, “Cố Dư cũng mặt, hai hình như lâu gặp đúng ?”
Ôn Xu do dự.
Gặp lúc nào chẳng , nhưng cơ hội chơi cùng nguyên ngày thì lúc nào cũng .
“Thôi, để …” Ôn Xu chậm rãi, “Dù gì ban đầu cũng định dẫn em theo mà.”
Bùi Dữ đang điều chỉnh nước nóng trong bồn tắm, cô thì chút lo lắng.
“Thật lúc đầu cũng định…” Bùi Dữ vội đầu , giải thích rõ, kết quả thì thấy Ôn Xu đang nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe như mắt mèo chăm chăm , như đang dò xét.
Bùi Dữ lập tức bật , “Em đúng là bé mèo nghịch ngợm, dọa hết hồn.”
Không hề đáng sợ.
Mèo nhỏ dọa .
Ôn Xu chớp chớp mắt, tò mò hỏi, “Rốt cuộc định gì ?”
“Đi lấy một ít nguyên liệu đồ trang sức handmade.” Bùi Dữ định giấu, chỉ một phần quan trọng, “Sau tụi thể cùng vòng tay, vòng cổ, mấy món trang sức nhỏ nhỏ.”
“Nghe cũng thú vị đấy.” Ôn Xu yên tâm , chạy tới xổm cạnh , “Vậy nhớ gửi lời hỏi thăm Cố Dư giúp em nhé, em còn định tặng chị ít đồ ăn vặt nữa.”
Nước tắm chuẩn xong, Bùi Dữ đưa khăn tắm cho cô.
“Đi tắm ,” xoa đầu cô, “Đồ ăn vặt để chuẩn , em khỏi lo.”
Sau khi tắm xong, cả hai đồ cùng xuống ăn sáng.
Trước khi xuống, Bùi Dữ đặt nguyên hộp lông mèo lên tủ đầu giường.
“Em thêm miếng mút xốp nữa,” Ôn Xu nghĩ nghĩ hỏi tiếp, “Trong gian của hạt pha lê ?”
Vì Ôn Xu ở nhà dễ chán, Bùi Dữ gần như lục tung cả gian cất đồ, nhưng vẫn tìm hạt pha lê.
Anh xoa đầu cô, áy náy , “Không … để lát căn cứ Vị Lai tìm thử xem.”
Không nhất thiết là hạt pha lê , chỉ cần là .
Ôn Xu chớp mắt hỏi tiếp, “Vậy… cúc áo nào nhỏ nhỏ, màu hổ phách ? Giống như màu mắt em .”
Riêng cúc áo thì , nhưng thể tháo từ một chiếc áo khoác màu nâu.
Bùi Dữ hỏi, “Em cần mấy cái?”
Anh đoán Ôn Xu lấy lông mèo chắc là định mấy món đồ handmade nhỏ, thể là một quả bóng, hoặc một cái móng mèo. thêm cả cúc áo thì bắt đầu đoán nữa.
Ôn Xu giơ hai ngón tay, khúc khích, “Hai cái là đủ . Em còn một miếng mút xốp nữa.”
Không gian cất đồ chắc chắn dụng cụ đồ handmade mèo bông , nhưng cô thể tự chế mà!
Phòng để đồ vẫn còn hộp kim chỉ đấy.
Bùi Dữ gom hết đồ cô cần , đặt lên tủ đầu giường, dắt cô xuống nhà.
Sau bữa sáng, Bùi Dữ cứ lượn lượn mãi mới chịu khỏi nhà.
Trước khi còn ở cửa chuyện với Ôn Xu một hồi, mới chính thức rời .
Ôn Xu dụi tai, ôm Tiểu Bình Quả, dài sofa tiêu cơm.
“Ơ?” Tiêu Dã cánh cửa đóng, sang Ôn Xu vẫn còn sofa, “Xu Xu, Bùi ?”
Ôn Xu vỗ bụng, “Ảnh tới căn cứ Vị Lai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-329-nhung-suy-nghi-nho-nho.html.]
“Em cùng hả?” Cố Cẩn Hành bưng một đĩa trái cây, bất ngờ, “Cậu một á?”
Người lúc nào cũng dính lấy Ôn Xu 24/7, giờ là .
Chuyển sang giai đoạn độc lập ?
Ôn Xu xiên một miếng dưa gang, “Ừm! ảnh sẽ về sớm thôi.”
Nghe xong, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành .
Tiêu Dã lẩm bẩm, “Anh Bùi đang giấu Xu Xu chuyện mờ ám gì ?”
“Chắc là chuyện thôi,” Cố Cẩn Hành liếc , “Đừng linh tinh.”
Nói , sang Ôn Xu. lúc , cô dậy tính về phòng.
Cố Cẩn Hành tưởng cô buồn nên , “Xu Xu thế? Có biến thành mèo chơi với Tiểu Bình Quả ?”
Không , mèo hôm nay việc bận.
“Em lên phòng chơi,” Ôn Xu đưa Tiểu Bình Quả cho , thấy bọn họ lo lắng thì bèn thật thà , “Thật em đang chuẩn một món quà nhỏ cho Bùi Dữ.”
Cố Cẩn Hành ngộ , “Được , tụi sẽ giữ bí mật cho em.”
Xem Bùi Dữ chắc cũng đang chuẩn bất ngờ gì đó cho Ôn Xu thôi.
Ôn Xu chạy vèo lên lầu, nhào lên giường, bắt đầu ôn bài học.
Bài cô xem xem nhiều .
Giờ lông mèo , tiếp theo là tự vài dụng cụ nữa.
Dụng cụ cũng đơn giản thôi, chỉ cần mút xốp với vài cây kim là đủ.
Sau khi ôn xong, cô ôm đống đồ tủ đầu giường phòng đồ, bắt đầu ráp dụng cụ.
Nhìn thì vẻ đơn giản, nhưng lúc bắt tay thì… mười ngón tay chẳng cái nào chịu lời…
Bên Ôn Xu lúng túng với đống đồ handmade, bên Bùi Dữ cũng bắt đầu học.
Anh học Cố Dư hướng dẫn, xung quanh còn vài nhân viên do Cố Dư mời tới, cung cấp mẫu mã và nguyên liệu.
Bùi Dữ học nhanh, kiên nhẫn, gần như dạy tới là hiểu tới đó.
Chú tâm học nên thời gian trôi qua nhanh.
Tới lúc thành chiếc nhẫn đầu tiên, thì trời gần trưa.
Thấy sắp tới giờ ăn, Bùi Dữ thu dọn đồ, đưa một túi đồ ăn vặt cho Cố Dư.
“Xu Xu bảo mang cho cô nè.”
Cố Dư bất ngờ, đó cũng đưa cho một túi quà, “Đây là món quà chuẩn sẵn cho Xu Xu.”
Bùi Dữ nhận lấy, túi quá nặng nhưng cũng giống đồ ăn vặt, “Trong là váy hả?”
“Ừm,” Cố Dư mỉm , “Chắc chắn Xu Xu sẽ thích.”
Bùi Dữ khẽ nhướng mày, hỏi thêm gì nữa, xách đồ rời .
Trên đường bãi đỗ xe, mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Ôn Xu.
Cố Cẩn Hành cũng nhắn hỏi trưa nay về ăn cơm .
Sau khi trả lời xong, mở khung chat với Ôn Xu, thấy cô trả lời thì cất điện thoại lên xe.
Lúc ở nhà, trong phòng khách, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành vẫn đang đợi tin từ .
Thấy nhắn , hai thở phào nhẹ nhõm.
Cố Cẩn Hành đặt điện thoại xuống, “ chuẩn bữa trưa cho bốn , thiếu một là ăn hết .”
Không thể để phí đồ ăn .
“Anh chỉ lo chuyện đó ?” Tiêu Dã thì thầm, “ còn đang lo Bùi đang ăn trưa với ai kìa! Đợi về hỏi cho rõ!”