Trong nhiều bức ảnh Ôn Xu yêu thích, một tấm cô đặc biệt thích, đó là ảnh chụp cả gia đình.
Bốn và một bé mèo đều mặt trong khung hình.
Tiểu Bình Quả Ôn Xu ôm lòng, ánh mắt ngơ ngác về phía ống kính, đáng yêu hết sức.
Màn cầu hôn kết thúc.
niềm vui và hạnh phúc thì vẫn còn tiếp diễn.
Bùi Dữ nắm tay Ôn Xu mở cửa ngôi nhà mới, đập mắt là một gian phòng khách ấm áp và dễ chịu.
Mọi thứ đúng y như những gì Ôn Xu từng chia sẻ, giống hệt giấc mơ của cô.
Ở cửa, góc rẽ, chân cầu thang những góc phòng khách… chỗ nào cũng bố trí những chiếc ghế lười.
Số lượng ít nhưng hề chật chội, ngược , cách phối hợp với các món nội thất khác hợp lý, hài hòa.
Tông màu chủ đạo trong nhà là trắng sữa, t.h.ả.m trải sàn là màu hồng nhạt, những món đồ trang trí nhỏ cũng cùng tông, từ lọ hoa cho đến dép trong nhà, một đôi màu hồng, một đôi màu xanh, đúng kiểu “đôi tình nhân”.
Ngoài dép, ghế, ly uống nước, thậm chí cả móc treo đồ đều là đồ đôi.
Trên một mảng tường trắng còn dán đầy ảnh của bé mèo cưng Tiểu Miêu.
Ảnh mèo chơi bóng, ảnh mèo c.ắ.n tay Bùi Dữ, ảnh lưng … đủ các tư thế, thần thái đều cả.
Có nhiều bức là do chụp lén, đến mức chính Tiểu Miêu khi thấy cũng suy nghĩ một lúc mới nhớ lúc đó đang gì.
Ôn Xu phấn khích hét lên một tiếng, nhảy lên hôn chụt một cái lên mặt Bùi Dữ.
“Dễ thương quá trời luôn!” mắt cô sáng lấp lánh, như giấu đầy , “Em thích lắm! mà, thích nhất vẫn là !”
Khóe miệng Bùi Dữ mãi ngừng, ôm cô hôn nhẹ:
“Em thích là . Nếu chỗ nào ưng thì sửa cùng .”
Nói , rút một bó hoa hồng phấn từ lưng tặng cô.
Bùi Dữ xoa đầu cô: “Còn đây là một bất ngờ nhỏ nữa dành cho em.”
Wow!
Ôn Xu cảm giác Bùi Dữ dạo như cao nhân chỉ dạy.
Nghĩ , cô nhịn bật tiếng.
Nếu mà điều đó miệng, chắc chắn sẽ Bùi Dữ gõ đầu cho xem.
Sau khi tham quan hết nhà mới, Ôn Xu vẫn hết hưng phấn.
Vừa đến phòng ngủ, cô hét lên một tiếng bổ nhào Bùi Dữ.
Tiểu Miêu ngốc nghếch như thường, cũng chỉ nhào .
“Thích quá thích quá thích luôn…”
Bùi Dữ phòng gì nên ngã bất ngờ, cô lặp lặp mấy từ “thích quá” thì nhịn bật .
Tiểu Miêu chủ động , Bùi Dữ cũng nhịn mà ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên má:
“Thích cái gì cơ?”
“Thích !”
Ôn Xu đáp rành rọt, dứt khoát.
Rồi cô dụi má mặt như mèo con nũng, dễ thương chịu .
Bùi Dữ nhéo eo cô, đỡ cô lên cao, hôn dọc từ mặt xuống môi.
Không khí lúc … đến mức gì đó thì thật uổng.
trời tối, mà họ vẫn kịp ăn tối.
Mọi chuyện… đành hoãn .
Hai đồ ngủ thoải mái, xuống tầng tìm Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã.
Bữa tối đầu tiên ở nhà mới, họ quyết định ăn BBQ.
Ngay sân nối liền ba căn biệt thự, họ trải bàn ghế tổ chức tiệc nướng.
Ôn Xu Bùi Dữ dắt chầm chậm, do chân cô mềm nhũn, nên cả hai khá chậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-334-tan-gia.html.]
Khi đến nơi, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã bắt đầu nướng thịt.
Tiểu Bình Quả thì im lặng bên chân Cố Cẩn Hành, lông trắng ánh lửa chiếu hồng lên như nhuộm màu cam.
Có lẽ ngửi thấy mùi của Ôn Xu, Tiểu Bình Quả mở đôi mắt xanh ngọc, về phía cô, từng bước nhẹ nhàng.
“Dễ thương quá Tiểu Bình Quả,” Ôn Xu buông tay Bùi Dữ, cúi xuống bế mèo lên, “Ơ? Sao thấy nặng hơn nhỉ?”
Cô nghi ngờ. Thật lúc chụp ảnh, cô cũng cảm thấy bé mèo vẻ… béo lên. lúc đó mải vui nên để ý kỹ.
“Nó dạo cứ ăn xong là ngủ, mập mới lạ.” Cố Cẩn Hành đáp.
Ôn Xu nghĩ , thấy đúng thật.
Mọi dạo đều bận rộn việc riêng, nên cũng để ý Tiểu Bình Quả đổi thế nào.
Đang chuyện thì Tiểu Bình Quả lim dim ngủ tiếp.
“Ủa? Bị ?” Ôn Xu lo lắng.
“Anh kiểm tra ,” Cố Cẩn Hành tháo kính mờ sương lau, “Không bệnh , chỉ là lười vận động, nhưng ăn uống vẫn đều, gì nghiêm trọng.”
Tiêu Dã :
“Chắc tại mấy hôm nay trồng cây, vườn, đào đất, bón phân… Tiểu Bình Quả chạy theo nên mệt chứ gì.”
Cố Cẩn Hành sững .
Ngẫm thì đúng là từ lúc bắt đầu trồng trọt, Tiểu Bình Quả cũng bớt lanh lẹ hẳn.
mà mèo chỉ chạy qua chạy thôi mà… đến nỗi?
Anh cảm thấy chút xót:
“Thôi dạo nghỉ ngơi vài hôm, bắt nó theo nữa.”
Trong lúc chuyện, Bùi Dữ nướng xong vài miếng bò.
“Xu Xu, ăn nè.”
Ôn Xu đang đói bụng, liền xuống cạnh , ôm mèo trong lòng.
Bùi Dữ chấm thịt nước sốt vừng đút cho cô ăn.
“Ngon ?” hỏi, tay cầm thêm một chén nước chấm cay đỏ au.
“Ngon cực!” Ôn Xu l.i.ế.m môi ăn luôn miếng cay, “Khụ khụ… cay quá trời…”
Vừa cay ngon, đúng kiểu mê hoặc.
Nhà mới rộng, ngước lên là thấy bầu trời.
Đêm nay và trăng đều ẩn mây, chỉ đôi lúc mới ló .
Mọi ăn , dù chỉ bốn và một bé mèo, nhưng khí cực kỳ vui vẻ, lúc nào cũng rộn ràng.
Cùng lúc đó, ở bốn căn cứ lớn, các nhóm đang chuẩn lễ vật mừng cưới.
Họ đều xem trọn vẹn màn cầu hôn của Bùi Dữ.
Thậm chí còn bộ quá trình.
Lúc Bùi Dữ cầu hôn, chẳng ai dại gì phiền. bây giờ thì lễ mừng chắc chắn .
Ai cũng Bùi Dữ và Ôn Xu tình cảm sâu đậm, vững chắc, lấy lòng Bùi Dữ thì nhất là lấy lòng Ôn Xu .
quà mừng thể qua loa.
Chỉ tặng trang sức thì quá đơn điệu.
Quyền Phong nghĩ mãi mà nên tặng gì, đang lúc bí ý tưởng thì Cố Dư về nhiệm vụ.
Anh lập tức gọi cô tới bàn bạc.
“Chiều nay Bùi Dữ cầu hôn Ôn Xu, bọn chuẩn quà tặng. Theo cô thì nên tặng gì?”
Theo Quyền Phong , Cố Dư khá với Ôn Xu, mà là con gái, chắc sẽ hiểu tâm lý con gái hơn.
Nghe xong, Cố Dư nhướn mày.
Tên Bùi Dữ … cuối cùng cũng chịu cầu hôn .
Xem chiếc váy cưới đó, sắp đến lúc Ôn Xu mặc lên .