Cố Cẩn Hành do dự một lúc :
“Thật nghĩ , thấy mấy vị trí công tác đó cũng khá thú vị.”
Ban đầu tính sẽ tham gia, nhưng giờ suy tính , cho dù là vị trí nhàn rỗi cũng , ở trong căn cứ sẽ dễ cập nhật thông tin hơn, đến mức tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Ôn Xu ăn sô-cô-la, miệng còn dính vụn, sang hỏi:
“Hay là qua tiệm hoa phụ giúp tụi em ? Em còn thể giúp trông Tiểu Bình Quả nữa.”
Tiêu Dã phụ họa:
“ thấy cũng đó. Dù cũng là chơi, chẳng giống .”
Cố Cẩn Hành Ôn Xu, bật :
“Miệng em đầy sô-cô-la kìa, giống bé mèo hoa nhỏ quá. Mà tiệm hoa cũng cần nhiều như , qua đó cũng chẳng giúp bao nhiêu.”
Ôn Xu lập tức ngẩng đầu, ngơ ngác sờ mặt:
“Thiệt hả? Em dính ở ?”
Bùi Dữ nắm cằm cô, nghiêng đầu kỹ:
“Chỉ dính chút ở khoé miệng thôi, .”
Miếng sô-cô-la đó đen nhánh như mè đen.
Bùi Dữ lấy khăn giấy lau giúp cô sang Cố Cẩn Hành:
“Tiệm hoa cần thêm , nhưng trong căn cứ Vị Lai khu trồng trọt và khu phát minh hương liệu, mấy chỗ đó chắc sẽ hợp với .”
“Nghe cũng ,” Cố Cẩn Hành nghĩ một lúc , “Hay là mỗi căn cứ chọn một vị trí, luân phiên , giờ giấc thể thỏa thuận.”
Ôn Xu tròn mắt hỏi:
“Vậy một tháng tới mấy chỗ khác , mệt ?”
Vậy là cô thể chăm Tiểu Bình Quả !
Tiêu Dã thắc mắc:
“Chuyện đó mà tính là bận hả? Không bằng lúc nhiệm vụ .”
Bốn căn cứ chia công việc cho Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành, mỗi vị trí chỉ cần trực 2-3 ngày một vòng, cũng mỗi ngày.
Trước tận thế mơ cũng dám nghĩ công việc kiểu .
Chỉ là so với Ôn Xu, công việc của họ vẫn bận hơn nhiều, giờ thì thật sự là “ bận rộn” .
Cố Cẩn Hành :
“Vậy chọn hai căn cứ, Tiêu Dã chọn hai căn cứ khác, miễn trùng là .”
Buổi chiều việc gì đặc biệt, bàn chuyện vị trí trong các căn cứ một lúc, khi quyết định xong thì mưa bên ngoài cũng dần tạnh.
Tiêu Dã thấy hết mưa thì lấy xe đến căn cứ Vi Lai và Tân Nam để nộp đơn nhận việc.
Lúc gần bốn giờ chiều, bên ngoài vẫn còn ướt sũng.
Ngoài Tiêu Dã, đều chẳng ý định ngoài.
Ôn Xu ăn xong bánh kem thì bắt đầu sắp xếp hai chiếc giỏ tre.
Vừa cô hỏi:
“Cố Cẩn Hành, Tiểu Bình Quả ngủ trong ?”
Hai chiếc giỏ tre để song song bàn , chiếm một lớn, bên cạnh là đống đồ ăn vặt đổ từ một trong hai giỏ.
“Được chứ,” Cố Cẩn Hành ngạc nhiên, “Kích thước đúng luôn.”
Có thể nôi cho mèo ngủ, cũng thể chỗ chơi như xích đu.
Tiểu Bình Quả chui là khít, ngủ thì vấn đề gì.
Ôn Xu híp mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-347-noi-cho-meo.html.]
“Em thấy là cảm thấy hợp !”
Bùi Dữ kích cỡ giỏ lấy một chiếc giường đơn từ gian, cắt thành hai tấm vải để lót bên trong.
“Cái lót đáy giỏ, hai bên thành cũng thể che ,” cầm một tấm vải mô tả, “Thử xem nhé?”
Khăn trải là màu hồng nhạt, Ôn Xu trải giỏ, ngay ngắn, phẳng phiu.
“Tấm chăn luôn nhé,” cô gấp tấm vải còn hỏi, “Cho Tiểu Bình Quả thêm hai món màu tím ?”
Vì trong lòng cô, Tiểu Bình Quả hợp với màu tím nhất, giống như mèo trắng trong phim hoạt hình thường kèm màu tím.
Bùi Dữ vui vẻ chiều theo:
“Được thôi.”
Cố Cẩn Hành thấy cũng thấy thú vị, liền tham gia trang trí giỏ tre cùng.
Chiếc giỏ của Tiểu Bình Quả tông tím trắng, còn giỏ của Tiểu Miêu là hồng nhạt trắng.
Gối trong giỏ màu tím là một chiếc gối ôm hình viên kẹo, hai bên buộc nơ bướm tím trắng xen kẽ, phía còn treo quả chuông nhỏ, phát tiếng nhưng sẽ khẽ đung đưa.
Xung quanh giỏ dán thêm nhiều phụ kiện như kẹp tóc nhỏ, ruy băng, hoa giả mini…
Từng món nếu riêng lẻ thì phần trẻ con, sến. khi kết hợp , tạo cảm giác lung linh, dễ thương và cực kỳ hợp .
“Nhìn dễ thương hơn ban đầu nhiều,” Bùi Dữ dán chiếc nơ cuối cùng ngắm hai cái giỏ, khen, “Cưng quá trời.”
Dù bình thường thích phong cách đơn giản, nhưng hai chiếc giỏ đúng là phù hợp với hai bé mèo, bên trong còn lót gối, mềm mại.
Mèo thì vốn mềm mịn đáng yêu .
“Được ,” Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả bỏ trong giỏ, “Có nhà mới nhé.”
“Meo~”
Tiểu Bình Quả trợn mắt, lẩm bẩm phản đối một tiếng, giơ hai chân đạp thành giỏ, lắc đầu khó chịu.
Trong gian giỏ lung linh như , Tiểu Bình Quả như một con thú bông thể động đậy.
“Dễ thương quá mất!” Ôn Xu mắt sáng rực, “Em cũng chui vô thử!”
Bùi Dữ còn kịp gì, chỉ thấy một đống quần áo lơ lửng giữa trung rơi phịch xuống.
“Bé mèo nhỏ của …” Anh bất lực, thu quần áo , xổm xuống gõ nhẹ đầu bé mèo, “Lần chui thì với một tiếng nhé.”
“Meo ~”
Tiểu Miêu dụi đầu tay , hai chân ôm lấy tay, sức cọ lông.
[Em ! Mau ôm em vô cái giỏ mới !]
Cố Cẩn Hành tiếng lòng của Tiểu Miêu, chỉ thấy cô hành động, một bé mèo tam thể lông xù chân ngắn, lắc lư như cục bông chạy tới, y như thú bông thật.
chạy mấy bước thì Bùi Dữ xách cổ mang trở .
“Mèo con mà nóng tính ghê,” chọc đầu Tiểu Miêu , “Ai ôm nào?”
“Meoo ngao!”
Tiểu Miêu xách cổ nên giãy giụa bằng bốn chân, định cào tay , còn ráng c.ắ.n một phát.
Giận đấy!
“Meooo~”
Tiểu Bình Quả nhảy từ lúc nào, đang ở cạnh bàn , ngửa đầu Tiểu Miêu đang giãy nảy.
Bùi Dữ thấy thì thả Tiểu Miêu giỏ luôn.
Tiểu Miêu rúc giỏ, nghiêng lăn qua một vòng, để lộ cái bụng lông xù, cái đuôi to che phần riêng tư như hổ.
Bùi Dữ bên mà bật .
Tiểu Miêu gương mặt tròn chuẩn, dù lông xù nhưng nét vẫn rõ ràng, đôi mắt mèo màu hổ phách chiếm gần nửa khuôn mặt, là thấy “cute”.
Hai tai tam giác nhỏ nhỏ, sắc sảo, lông nhiều, càng càng giống thú bông thật sự.