Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 348: Mèo Khóc Nhè

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:11:45
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Miêu trong cái sọt tre, bên trong vẫn còn đủ chỗ để xoay trở, chật chội chút nào.

Ôn Xu thích cái “ổ nhỏ” , còn dùng móng mèo bông bông của cố gắng đắp chăn lên cho ấm.

Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành bên cạnh mà bật vì quá dễ thương.

Tiểu Miêu vẫn còn đang thở hổn hển, loay hoay với cái chăn, thì bỗng nhiên một cái bóng đổ xuống.

Ôn Xu dừng việc vật lộn với chăn, ngẩng cái mặt mèo mượt mà lên, và... đập mắt là cái đầu to của Tiểu Bình Quả đang phóng to cực đại!

“Meooo~”

Tiểu Bình Quả chống hai chân lên thành sọt tre, ló đầu , hai tai mèo trắng muốt còn đang run run. Nó tò mò ngơ ngác trong xem Tiểu Miêu đang gì.

Nhìn kiểu đó đúng là tưởng Tiểu Miêu nhốt thật.

Mặt Tiểu Bình Quả đầy lông xù nhưng chẳng đoán biểu cảm gì, chỉ cái đầu nhỏ của nó đang nghĩ lung tung.

chằm chằm một hồi, xác định Tiểu Miêu gặp nguy hiểm gì, chỉ là đang chơi mệt mà thôi.

“Meo ~”

Tiểu Miêu vui vẻ mời bạn cùng leo trong sọt chơi chung. Cô Tiểu Bình Quả hiểu gì, nên cần bò dậy mà cứ đó, chỉ chỉ cái sọt tre trắng tím kế bên.

mà Tiểu Bình Quả chỉ giả vờ nửa câu, nửa bộ như hiểu.

Tiểu Miêu: [Cùng sọt tre với tui .]

Tiểu Bình Quả: [Được!]

Vậy là khi Tiểu Miêu chuẩn tiếp tục vật lộn với chăn, cái bóng to phía lập tức ập xuống, Tiểu Bình Quả nhảy luôn trong!

“Meooo ngao!”

“Meoo—”

Cả sọt tre lông mèo bay tứ tung. Tiểu Miêu bé nhỏ đè bẹp dí, còn Tiểu Bình Quả ghì xuống l.i.ế.m lông thương tiếc.

“Meooo ngao...”

Tiểu Miêu đè cứng ngắc, nhúc nhích , chỉ phát tiếng mèo nhè.

Chưa kịp hai tiếng, Tiểu Bình Quả Bùi Dữ túm gáy nhấc lên như nhấc một bé mèo con, chuyển sang lòng của Cố Cẩn Hành.

Tiểu Miêu lúc lông xù xù ép chặt, trông cực kỳ đáng thương.

“Meo ngao...”

Bùi Dữ bế cô , ôm như ôm em bé, vỗ vỗ nhẹ lưng của cô.

Vừa dỗ dành, buồn , “Bé mèo ngoan nhà ai giờ thành mèo nhè ? Tiểu Bình Quả vốn dĩ thích quấn lấy em, còn trêu nó nữa chứ.”

Tiếng mèo nhè nhẹ, y chang em bé, nhưng càng càng đáng yêu, chẳng phiền chút nào.

Nuôi mấy bé , khác gì nuôi trẻ con .

Cố Cẩn Hành Bùi Dữ với ánh mắt đầy ghen tị, cúi đầu xoa đầu Tiểu Bình Quả.

Tiểu Bình Quả xưa giờ bao giờ nhõng nhẽo kiểu đó, đừng đến chuyện nhè.

“Nhìn xem em đè Tiểu Miêu cái dạng gì ?” Cố Cẩn Hành bất lực , “Giờ em to như mèo đại ca đấy.”

Tiểu Bình Quả đúng là to thật, nặng hơn Tiểu Miêu nhiều.

Tiểu Bình Quả ngơ ngác chủ của , chẳng cảm thấy mắng gì cả, đầu Tiểu Miêu tiếp, còn tranh thủ l.i.ế.m mặt rửa mặt một cái.

Dễ thương xỉu luôn!

Nhìn là ôm, cưng liền!

Tiểu Miêu ngừng giả vờ, c.ắ.n nhẹ tay áo của Bùi Dữ, vùng vẫy xuống đất.

Bùi Dữ nhướng mày, “Lại xuống là đè l.i.ế.m lông đấy.”

Tiểu Miêu hất cằm tỏ vẻ sợ.

Lần là cô cưng mèo, cưng .

Bùi Dữ cái vẻ tự tin đó, nghĩ đến việc lát nữa đè thì nhịn .

“Được,” thả Tiểu Miêu xuống bàn , trêu, “Lát nữa chắc ai cứu nổi bé mèo nhỏ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-348-meo-khoc-nhe.html.]

Tiểu Miêu sợ gì cả!

Cô lon ton chạy đến bên Tiểu Bình Quả, ngoan ngoãn xổm bàn , ngước lên “meo~” một tiếng với Cố Cẩn Hành.

Âm thanh mềm như kẹo bông.

Dễ thương tan chảy.

Cố Cẩn Hành Tiểu Bình Quả đang giãy giụa xuống, đoán chắc là vẫn “liếm lông” xong, còn tiếp tục.

Làm do dự.

hai bé chơi thật đấy, nhưng lúc nào Tiểu Miêu cũng đè để liếm, cũng thấy thương.

“Không ,” Bùi Dữ khoanh tay, , “Cho hai em chơi tí.”

Cố Cẩn Hành nghĩ một lúc, cuối cùng cũng thả Tiểu Bình Quả xuống.

Tiểu Bình Quả chạm đất lập tức bổ nhào Tiểu Miêu, cái đầu nhỏ mềm mại cạ tới cạ lui, l.i.ế.m lông ngừng.

“Meooo ngao~”

Tiểu Miêu giãy cũng xong, chỉ còn cái đuôi lông xù run rẩy nhẹ nhàng bày một cái.

Bùi Dữ bên, ngậm miệng.

Cố Cẩn Hành thấy Tiểu Bình Quả tràn đầy năng lượng, cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Gần đây Tiểu Bình Quả ngủ nhiều, dù kiểm tra gì bất thường, nhưng ai cũng thấy lo.

Giờ nó hoạt bát , vẻ đúng là chỉ lười thôi.

Tiểu Bình Quả chăm chỉ l.i.ế.m lông cho Tiểu Miêu, l.i.ế.m xong thì ngoan ngoãn buông .

Tiểu Miêu chật vật trở , kéo cái đuôi to lảo đảo sang một bên, trèo lên bàn , lim dim ngủ.

Nằm một lát, Tiểu Bình Quả cũng nhẹ nhàng kế bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai bé mèo cạnh , Ôn Xu đang nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác ai đó đặt lên một cái giường mềm ơi là mềm, còn nhẹ nhàng lắc lư.

Cảm giác như đang trong nôi .

Lắc lư qua , êm dịu vô cùng.

Đợi hai bé mèo ngủ say, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành đụng cái sọt nữa.

Cố Cẩn Hành , “Giải trí kiểu cũng thú vị thật.”

“Để hai em ngủ thêm lát,” Bùi Dữ nhỏ, “Mình chuẩn cơm tối.”

Giờ ngủ thì , lát nữa dậy là tới giờ ăn, cũng ảnh hưởng đến giấc buổi tối.

Hai khóa hết cửa sổ phòng khách , cùng bếp chuẩn bữa tối.

Trong phòng khách, đèn đều tắt hết, chỉ còn một chiếc đèn nhỏ màu vàng bàn phát sáng.

Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên mặt bàn pha lê, phản chiếu vòng sáng mờ mờ.

Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa lất phất, mưa suốt hai ngày . Đợi trời lạnh hơn một chút là sẽ quang đãng thôi.

Đã ba ngày trôi qua kể từ Quyền Phong và ghé thăm.

Hôm nay Ôn Xu đến căn cứ Vị Lai để điền thông tin nhận việc, tiện thể sắp xếp cửa hàng hoa, nên dậy sớm.

Tuy Ôn Xu sống hai đời, nhưng đây là đầu tiên thật sự , nên hồi hộp, níu tay áo Bùi Dữ nhờ chọn đồ.

Bùi Dữ tìm quần áo cho cô, trấn an: “Em mặc gì thì mặc thôi, ai quản .”

em thử cảm giác mà,” Ôn Xu lon ton theo, “Em còn bao giờ công ăn lương cả!”

Bùi Dữ bật .

Mèo con như cô vốn cần .

Giờ trong thế giới , chắc chỉ mỗi bé mèo thôi.

Đã thì cũng thể mặc mấy cái váy ngắn xinh xắn thường ngày.

Bùi Dữ chọn cho cô một chiếc sơ mi trắng dài tay, chất lụa mềm, ánh sáng còn ánh lên lấp lánh.

Kết hợp cùng váy đen dài cùng chất liệu, thanh lịch chuyên nghiệp.

 

Loading...