“Chồng ơi!”
Tiếng gọi mềm ngọt của Ôn Xu vang lên từ cửa.
Bùi Dữ lúc đó đang đeo tạp dề nấu canh trong bếp, bước liền thấy Ôn Xu như chú bươm bướm nhỏ bay đến ôm chầm lấy .
“Em về nhanh thế?” Bùi Dữ vén tóc cô tai, hỏi, “Canh còn nấu xong .”
Ôn Xu ôm lấy eo , ánh mắt tròn xoe, ngây thơ hỏi:
“Chồng ơi, em bé ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Bùi Dữ khựng vài giây.
“Ai gì với em ?” Bùi Dữ tháo tạp dề xuống, liếc nồi canh trong bếp kéo cô phòng khách , “Họ gì?”
Ôn Xu lắc đầu: “Không ai gì hết, chỉ hỏi vợ chồng con thôi.”
Từ khi , Ôn Xu quen thêm nhiều bạn mới. Cố Dư rủ cô dự vài buổi tụ tập nho nhỏ, chủ yếu là tám chuyện, ăn bánh ngọt và uống .
Phần lớn các cô bạn trong nhóm đều con hoặc đang chuẩn . Họ tò mò chuyện riêng tư của vợ chồng Ôn Xu, chỉ thấy hai đôi, khả năng đặc biệt, con thì tiếc.
Hôm đó, trong buổi tụ tập hai bà mới, tò mò hỏi thăm chuyện con cái. Vì Ôn Xu còn trẻ, mới cưới lâu, nên ai cũng coi cô như em út trong nhóm. Ai cũng tưởng tượng nếu cô sinh con thì nhất định sẽ dễ thương như cô, trắng trẻo, mũm mĩm, mắt to như nho, là cưng.
Chỉ nghĩ đến thôi mà ai nấy đều ôm hôn cô, xoa đầu cô. Ôn Xu thấy tình hình “nguy hiểm” quá nên tìm cớ chuồn về sớm.
Nghe xong, Bùi Dữ nghiêm túc hỏi: “Thế... em thật ?”
Trong lòng , chỉ cần Ôn Xu là đủ. Anh từng nghĩ đến chuyện con, nhưng nếu cô thật sự , sẽ tìm hiểu kỹ, cân nhắc kỹ càng.
“Em cũng chắc,” Ôn Xu nghĩ ngợi, “ mấy bé con của mấy chị dễ thương thật, trắng trẻo mập mạp, mắt tròn xoe, còn c.ắ.n tay em mà …”
Nghe , Bùi Dữ thở phào. Anh hiểu, cô chỉ bạn chơi thôi.
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng :
“Nuôi con là chuyện vất vả. Khi m.a.n.g t.h.a.i sẽ nghén, ăn , thể tăng cân, rụng tóc, da …”
“Lúc sinh thì đau lắm. Sinh xong còn ở cữ. Con thì ngày nào cũng , cho bú, tã, dỗ ngủ…”
“Cuộc sống như sẽ kéo dài lâu. Xu Xu, em nghĩ kỹ , em thật sự sinh con ?”
Ôn Xu ngẩn . Mọi chỉ trẻ con đáng yêu chứ ai kể đến những chuyện .
“Vậy... lúc đó ăn đồ ngon ?” cô dè dặt hỏi, “Lẩu, đồ vặt... cũng ăn ?”
Bùi Dữ bật : “ , đều kiêng. Bánh kem cũng . Còn ở nhà suốt, ngoài cũng cùng.”
“Vậy thì... em sinh nữa ,” Ôn Xu bĩu môi, “Còn thì ?”
Bùi Dữ chần chừ: “Anh cũng .”
Anh trả lời nhanh đến nỗi Ôn Xu ngơ .
Ôn Xu nhớ mấy lời hôm , hỏi: “Thật đấy?”
“Thật.” Bùi Dữ ôm cô lòng, hôn nhẹ lên trán, dịu dàng, “Có em là đủ .”
Ôn Xu tít mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-354-phien-ngoai-cuoc-song-sau-khi-ket-hon-1.html.]
“Thế thì móc ngoéo nha!”
“Móc ngoéo. Ai đổi ý là cún con!”
“Em thì vẫn mèo cơ.”
Gần đây Ôn Xu buồn rầu vì sắp đến sinh nhật Bùi Dữ mà cô tặng gì. Anh thứ , cô nghĩ món quà nào ý nghĩa.
Cô bèn hỏi Cố Dư. Cố Dư đang bận nên chỉ tiện miệng gợi ý: “Nấu một bát mì .”
Mì thì đơn giản, nước, mì là .
Ôn Xu thấy ý tưởng . Vậy là cô âm thầm tìm Cố Cẩn Hành học nấu mì suốt vài ngày.
Cô nghĩ giấu kỹ, nhưng thực , Bùi Dữ từ ngày đầu tiên cô học nấu mì .
Anh vốn mấy quan tâm sinh nhật, nhưng hành động của Ôn Xu khiến ngày trở nên đặc biệt với .
Nấu mì thật khó. Đun sôi nước, thả mì , vớt , đó luộc rau và thịt, tất cả đổ tô là xong.
Ôn Xu học chăm, từng sai.
Đến ngày sinh nhật Bùi Dữ, cô nhờ Cố Cẩn Hành dắt ngoài. Sau đó cô bếp, đeo tạp dề, chuẩn nấu mì.
Trong bếp thơm nức mùi canh, bên ngoài, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành vẫn đang trò chuyện cửa.
Bùi Dữ hiện giờ sống hạnh phúc, cũng hy vọng bạn bè như .
Anh hỏi: “Dạo Tiểu Bình Quả ?”
Cố Cẩn Hành chỉnh kính, đáp: “Vẫn . Không mèo nào cũng may mắn như của .”
Lúc mới Tiểu Miêu thể hóa , Cố Cẩn Hành cũng từng sốt ruột, nhưng giờ bình thản. Dù thể hóa , Tiểu Bình Quả vẫn là quan trọng nhất của .
Hai đang chuyện thì trong bếp bỗng vang lên tiếng “đùng” thật to. Cả hai hoảng hốt lao .
Bùi Dữ chạy đầu tiên, thấy Ôn Xu đang ngẩn , lưng về phía , còn nồi mì thì đổ tung tóe khắp sàn.
“Bảo bối!” Anh vội chạy đến ôm cô , lo lắng hỏi: “Có bỏng ?”
Ôn Xu tô mì tan tác đất, sang , nước mắt bắt đầu rưng rưng.
“Hu hu hu…” Cô cố nhịn nhưng nổi, nước mắt lăn dài má, “Oaaaaa!”
Ban đầu Bùi Dữ xót, tiếc cho tô mì mà cô vất vả chuẩn . tiếng cô hu hu, nhịn khẽ.
Nghe tiếng , Ôn Xu sững . Thấy thật sự đang , cô càng to hơn.
“Hu hu em hỏng mất …” Cô dụi mặt vai , như mèo con mắng, “Em học bao lâu đó, mà tới lúc thật thì hỏng hết…”
“Không mà, bảo bối,” Bùi Dữ cố nhịn , nâng mặt cô lên, hôn nhẹ nước mắt cô, “Tuy ăn tô mì của em, nhưng hôm nay vẫn là sinh nhật vui nhất mấy năm nay của .”
Ôn Xu sụt sịt : “Thật hả? Em nấu ngon mà, tại cái nồi nhà khác với nồi Cẩn Hành, nặng quá…”
Cô nhất thời cầm chắc, nên đổ hết.
Bùi Dữ lau nước mắt cho cô, mỉm : “Thật mà, bảo bối.”
Nhiều năm qua, chỉ Ôn Xu sẵn lòng tự tay nấu cho một bát mì trường thọ, chúc sinh nhật vui vẻ. Với , như thế là đủ .