“Ai ?”
Ôn Xu ngơ ngác, nên nhận .
Cô nghĩ nghĩ, xổm xuống, thẳng mắt cô bé nhỏ mặt.
“Là trai nào ?”
Cô bé cũng thấy câu hỏi ngốc, ôm bó hoa, cau mày nghiêm túc: “Chính là trai đó đó!”
Ủa, là “ trai” nào cơ chứ?
Hai cứ thế , một lớn một bé, bỗng chốc rõ ai mới là trẻ con thật sự.
Lúc đó, Bùi Dữ về tới.
“Xu Xu?”
Ôn Xu kịp tiếng ngửi thấy mùi bạch tuộc viên đặc trưng mua.
“Anh về ?” Cô đầu một cái, hỏi cô bé, “Là trai hả?”
Cô bé Bùi Dữ, vẻ sợ, ôm hoa lắc đầu nguầy nguậy.
Ôn Xu sang Bùi Dữ, : “Cho em viên kẹo sữa .”
Bùi Dữ liếc cô bé một cái, đặt hộp bạch tuộc viên lên ghế dài, móc trong túi hai viên kẹo.
Ôn Xu cầm lấy, đưa cho cô bé: “Cho em kẹo nè, em mang hoa về đưa cho của em nha. Chị thể nhận .”
Cô bé gật đầu chạy .
Bùi Dữ thấy cô bé chạy góc ai đó bế lên mới thu ánh mắt, sang hỏi Ôn Xu:
“Cô bé đó trai cô bé tặng em hoa ?”
“Cô bé đó,” Ôn Xu bạch tuộc viên l.i.ế.m môi, “Em còn tưởng là sai cô bé đến đưa, suýt thì nhận .”
Bùi Dữ im lặng hai giây, đó lấy bó hoa hồng lớn giấu lưng, đưa cho cô.
“Bảo bối, cũng định tặng hoa cho em mà.”
Câu mà thấy tủi tủi…
Ôn Xu lập tức dậy, vui vẻ nhận hoa, nhào lòng .
“Cảm ơn chồng yêu! Em chỉ nhận hoa tặng thôi nha! Người khác tặng là em lấy !”
Bảo Bùi Dữ lâu như , thì là chuẩn bất ngờ cho cô.
Kết quả khác “nẫng tay ” .
Ôn Xu nghĩ tới đó nhịn bật .
Ban đầu còn thất vọng vì chuyến chơi , giờ thì vui để cho hết.
Được yêu thật sự là hạnh phúc!
Từ sinh nhật Bùi Dữ, Ôn Xu đ.â.m mê nấu ăn, cảm giác như đang chơi trò gia đình thật sự .
Hồi còn viện, cô thường mấy đứa nhỏ chơi trò “gia đình”, nhưng sức khỏe cô lúc đó kém, nhà cũng dư dả, đến phim cũng chỉ xem ở nhà, chơi bên ngoài là điều tưởng.
Giờ sức khỏe , nên với những thứ đây bao giờ trải nghiệm, cô hào hứng.
Bùi Dữ thì chiều cô hết mức, miễn là cô thương, chơi gì cũng .
Gần đây thành phố Kim Bảo xuất hiện vài kẻ phản loạn, loạn khắp nơi, phá hoại an ninh trật tự. Bùi Dữ tới căn cứ hỗ trợ.
Cô theo thì lo, mà để cô ở nhà thì cũng yên tâm.
Cuối cùng đành gọi Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành tới phiên trông cô.
Thời gian của Tiêu Dã linh hoạt hơn nên hầu hết là ở với cô. Hai chênh vài tuổi nhưng chơi với thì chẳng khác gì hai đứa trẻ.
“Xu Xu!” Tiêu Dã điện thoại xong liền chạy , “Bắt mấy tên , nhưng Bùi vẫn còn chút việc, chắc 9 giờ mới về !”
Lúc đó hai đang trong bếp chuẩn bữa tối.
Ôn Xu xong, mắt sáng rực, “Vậy tụi mang cơm tới cho Bùi Dữ !”
Trước đây cô từng thấy một trang truyện về và Bùi Dữ, một đoạn đến cảnh cô mang cơm cho .
Cô thấy thích lắm, mà mãi dịp thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-356-phien-ngoai-cuoc-song-sau-khi-ket-hon-3.html.]
Giờ thì .
Tiêu Dã hớn hở chạy : “Vậy em tính món ‘trứng tình yêu’ ? Cái trứng chiên hình trái tim đó!”
“Trứng tình yêu hả?” Ôn Xu nghĩ ngợi, “Em bao giờ luôn đó!”
Trong truyện cũng nhắc đến đoạn mà…
, cô thể học!
Mang tâm thế học hỏi, Ôn Xu chiên liền 6 quả trứng, tất cả đều thất bại.
Khụ khụ… Tiêu Dã cố nuốt quả trứng thứ 6, đề nghị: “Hay là… thôi … ăn tới quả thứ 6 đó…”
Ôn Xu buồn bã: “Rõ ràng em đúng theo công thức mà… Tiêu Dã, cho em thử thêm nữa nha?”
Tiêu Dã đôi mắt to tròn đầy hy vọng của cô, khó khăn gật đầu: “Được… Lần chắc chắn thành công!”
Lúc thì còn cảm giác mùi vị gì nữa . Tất cả đều là vị trứng chiên!
“Hay thế Xu Xu,” Tiêu Dã bỗng sáng kiến, “Lỡ thành công thì sẽ tỉa thành hình trái tim! Thế nào?”
Ôn Xu bừng tỉnh: “Ờ ha! Có thể tỉa mà!”
Sau màn vật lộn đó, quả trứng thứ 7 vẫn… fail.
Tiêu Dã đồng hồ, 6 giờ.
“Mau mau mau, tỉa xong trứng còn các món khác nữa!”
Ôn Xu cầm thìa, từ từ tỉa từng chút một: “Gần xong !”
Cuối cùng cũng “tạc” hình trái tim méo mó, cô liền xào món khác, còn Tiêu Dã thì lo đóng gói hộp giữ nhiệt.
Tới khi hai khỏi nhà là 7 giờ.
Trước khi nấu ăn, cả hai ăn tạm gì đó , Tiêu Dã còn tranh thủ gọi cho Bùi Dữ, nhắc là Xu Xu sẽ tới đưa cơm nên đừng ăn .
Giờ thì 7 giờ mới xuất phát.
Không .
Anh Bùi một bữa ăn chắc cũng .
Tiêu Dã tự an ủi bản đạp ga thật mạnh.
Lúc ở căn cứ Vị Lai, thực Bùi Dữ xong việc từ , chỉ là còn đó đợi Ôn Xu.
Trên đường của Quyền Phong tới hỏi hai cần mang cơm lên , đều từ chối.
Chờ mãi vẫn thấy, bắt đầu lo lắng, định gọi cho Tiêu Dã thì tiếng gõ cửa.
Chắc là Xu Xu đến .
Bùi Dữ bày tài liệu bàn, ho nhẹ một tiếng: “Mời .”
“Bùi Dữ!” Ôn Xu đẩy cửa bước , ôm hộp cơm, “Em tới đưa cơm cho đây!”
Bùi Dữ buồn , nhưng vẫn nhịn, dậy đón cô , mặc kệ đám ngoài đang tò mò .
“Em ăn chứ? Sao mang cơm qua?”
“Em ăn ,” Ôn Xu mở hộp cơm , đối diện , “Đây là bất ngờ đó! Anh nè!”
Bùi Dữ cúi xuống thì thấy quả trứng chiên hình thù kỳ quặc, định bỏ qua nữa.
khi ngẩng đầu lên thấy ánh mắt chờ mong của cô thì bỗng hiểu .
Anh ho nhẹ, giả vờ như thấy hình dạng món trứng, cố tình khen: “Bảo bối học chiên trứng từ khi nào ? Hình trái tim đúng ? Đẹp lắm, cảm ơn em.”
“Anh thích là !” Ôn Xu tít mắt, “Anh ăn mau ! Lát còn việc nữa đúng ?”
Bùi Dữ gật đầu: “Ừ, lát nữa em ở đây với ?”
Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, ánh mắt như chứa đầy : “Dạ !”
—
Trứng chiên thì méo mó.
tình yêu thì .