Cả nhóm ăn trò chuyện, Ôn Xu và Tiểu Bình Quả cũng đang chuyện riêng với .
Ôn Xu chia cho Tiểu Bình Quả một viên kẹo sữa, khẽ hỏi:
“Tiểu Bình Quả, hôm nay quần áo là tự em chọn là Cẩn Hành chọn cho?”
Trước đây cô hiểu tại thích gán ghép cô với Bùi Dữ, nhưng từ khi Tiểu Bình Quả hình , Ôn Xu mới nhận , yêu đương đúng là điều tuyệt vời thật đấy!
Vui hơn nhiều so với việc tự chuyện một .
“Cố Cẩn Hành… chọn. Màu xanh lam.” Tiểu Bình Quả nhiều, giọng chậm nhưng đầu óc minh mẫn, năng rõ ràng, “ em mặc… màu tím.”
Ôn Xu chớp mắt hiểu , vui vẻ:
“Là vì chị hả?”
Tiểu Bình Quả gật đầu, đặt chùm nho mẫu đơn trong tay xuống tấm trải picnic, khẽ đẩy qua :
“Màu tím… cũng … Xu Xu thích.”
“Trời ơi!” Ôn Xu sung sướng, nhào tới ôm Tiểu Bình Quả cọ cọ vài cái, “Mà em mặc màu tím thật sự siêu xinh luôn á!”
Cô hề quá chút nào nhé.
Tiểu Bình Quả phản ứng nhanh, cũng ôm cô, còn hôn một cái lên mặt cô, đó nhịn mà l.i.ế.m một cái, c.ắ.n một miếng nhẹ.
Ôn Xu quá quen với mấy trò , khi Tiểu Bình Quả kịp liều thì cô lùi , nhét luôn một quả việt quất miệng em .
Vừa Tiểu Bình Quả đang định há miệng cắn, kết quả quả việt quất lấp đầy luôn.
Ôn Xu giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của em , nhẹ nhàng dạy bảo:
“Không tùy tiện l.i.ế.m , cũng hôn lung tung nha.”
“Em .” Đôi mắt của Tiểu Bình Quả ánh lên vẻ nghi hoặc và bướng bỉnh, “Chỉ với chị và thôi.”
Ban đầu Ôn Xu định dạy dỗ nghiêm túc, mà em cho vui vẻ đến thể nổi giận nổi.
Cô mím môi , lấy điện thoại :
“Chị chụp ảnh cho em nhé!”
Ở mặt Ôn Xu, Tiểu Bình Quả luôn ngoan… Thật hẳn là ngoan, mà là cực kỳ chiều theo điều cô .
Ôn Xu bảo em , em . Bảo ôm trái cây, em ôm.
Mái tóc của Tiểu Bình Quả dài, màu bạc sáng, gần như chạm đến bắp chân. Phối với đôi mắt xanh lam và làn da trắng như tuyết, đúng chuẩn “mỹ nhân tóc dài”.
Lúc thì toát vẻ lạnh lùng, cao quý khiến dám gần.
“Xu Xu,” Bùi Dữ cầm hai chiếc diều tới, “Giờ thả diều nha?”
Ôn Xu suýt thì quên mất luôn vụ thả diều, vội thu điện thoại , kéo Tiểu Bình Quả dậy.
“Chơi chứ!”
Hai con diều đều hình bướm, một con màu trắng hồng, một con tím xanh.
Bùi Dữ với Ôn Xu, Cố Cẩn Hành với Tiểu Bình Quả, nếu chỉ bóng lưng bốn họ, thì đúng kiểu cặp đôi lãng mạn trong phim thần tượng luôn.
Ánh nắng, khí, thứ đều tuyệt vời.
… tiếng ồn của Tiêu Dã bên cạnh thì thể phớt lờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-362-phien-ngoai-tiec-gia-dinh-2.html.]
Khi hai cặp vẫn còn đang thả diều kiểu “hướng dẫn và thực hành”, thì Tiêu Dã tự tung tăng chạy thả một con diều lên cao vút từ lâu.
Diều của bay cao, khiến Ôn Xu cũng ngước ngưỡng mộ.
Cô nghĩ nghĩ, nhón chân gần thì thầm với Bùi Dữ:
“Chồng ơi, diều thể bay cao như ?”
Bình thường Ôn Xu gọi Bùi Dữ bằng tên, vài tháng khi cưới mới gọi “chồng”, nhưng chọc ghẹo quá nhiều nên ít dùng, chỉ khi nào cần nũng nịu hoặc nhờ vả gì mới gọi.
Bùi Dữ nhướng mày:
“Dĩ nhiên là … nhưng mà…”
“ mà gì chứ?” Ôn Xu túm tay , tò mò mà hồi hộp hỏi, “Nói lẹ mà!”
Bùi Dữ gian:
“Em kêu thêm mấy tiếng nữa .”
“Kêu gì?” Ôn Xu đơ một lúc, nghiêng đầu , bỗng nhiên hiểu , đỏ mặt hổ:
“Hứ! Không chơi nữa! Em nhờ Tiểu Bình Quả dạy cũng !”
Sao Bùi Dữ thể để cô bỏ tìm khác, liền vội vã cam đoan diều chắc chắn sẽ bay cao hơn, mới dập tắt ý định của Ôn Xu.
Thật thả diều cũng khó, chỉ cần điều chỉnh dây và chạy đúng lúc là .
Lúc đầu Ôn Xu kỹ lắm mà tìm cách, vài thử thì cần ai giúp cũng thả diều bay cao vút.
Tiểu Bình Quả thích thả diều, so với trò thì em thích đuổi bắt gió hơn, nên để Cố Cẩn Hành thả, còn xem.
Khi Ôn Xu và Tiêu Dã chơi chán , cả nhóm tấm trải picnic để ăn thêm chút gì đó, chuẩn lên xe đến địa điểm tiếp theo.
Ôn Xu mồ hôi nhễ nhại, đưa con diều cho Bùi Dữ.
Bùi Dữ thu diều cẩn thận, cho gian lưu trữ, bảo:
“Bé cưng ơi, rửa tay .”
Ôn Xu vẫn còn thở gấp, gật đầu, rửa tay rửa mặt.
Bùi Dữ giúp cô lau khô mặt, dắt cô ăn chút đồ.
Chiều nay cả nhóm lịch nướng BBQ và cưỡi ngựa, chỗ đó cách đây nửa tiếng lái xe. Khung cảnh vẫn là đồi cỏ xanh mướt, nhưng bên đường riêng để cưỡi ngựa, còn thể lên núi ngắm hoàng hôn.
Sau khi ăn trưa xong, Ôn Xu và Tiểu Bình Quả mệt quá, xe ngủ .
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành thu dọn hết đồ picnic và rác, đó mới lên xe.
Vì hai "bé mèo" cần ngủ, ở ghế thể thoải mái, nên chiều nay chia thành hai xe: Tiêu Dã cùng Cố Cẩn Hành, Tiểu Bình Quả xe riêng.
Vừa lên xe, Tiểu Bình Quả mệt lắm , nhưng cố ngủ, vì biến trở thành mèo.
Tiêu Dã lái xe, Cố Cẩn Hành cùng Tiểu Bình Quả, nhẹ nhàng ôm em lòng, vỗ nhẹ lưng để ru ngủ.
“Nếu biến thành mèo thì chơi với Xu Xu nữa,” dỗ dành, “Ngủ một giấc thôi, Xu Xu cũng đang ngủ giống em đó.”
Tiểu Bình Quả cam lòng, nhưng thì cố nhịn biến hình, dù chút bực, liền c.ắ.n một phát má Cố Cẩn Hành.
Để nguyên vết răng sâu hoắm.
Không chảy máu, nhưng chắc chắn là sẽ biến mất trong một sớm một chiều.