Trong lúc chờ đợi, vị bác sĩ chuẩn xong thuốc cho Hứa Trật.
Khác với đống túi lớn túi nhỏ của Trang Húc, vị bác sĩ đến từ khu Thượng Tầng kê đơn là “dược tễ”.
“Mỗi ngày một , uống khi ngủ là .”
Chỉ năm lọ, nghĩa là chỉ đủ cho năm ngày. Thấy Hứa Trật thoáng lộ vẻ nghi ngờ, bà liền giải thích:
“Thuốc ở Thượng Tầng khác hẳn Hạ Tầng, hiệu quả hơn, tác dụng phụ ít hơn, hiệu lực cũng nhanh hơn, cho nên một liệu trình chỉ cần năm ngày. Năm ngày lẽ sẽ đổi thuốc.”
“Thì là .” Hứa Trật gật đầu.
Một lúc , cặp kính “đặt riêng” cho Hứa Trật đưa đến phòng.
“Cô thử xem?”
Bác sĩ đẩy chiếc hộp kính màu trắng đến mặt. Hứa Trật tò mò mở , bên trong là một cặp kính viền bạc. Cô cầm lên, mới phát hiện gọng kính bên còn treo một sợi dây mảnh.
Hứa Trật hiếu kỳ khẽ khẩy sợi dây, bác sĩ vội :
“Cẩn thận, đừng để rơi mất. Hầu hết các mạch siêu phàm đều khắc ở dây kính .”
Mắt Hứa Trật thương quá nặng, nếu thêm sợi dây thì căn bản đủ để khắc mạch.
“Ra là .” Hứa Trật gật đầu, cẩn thận buông tay, dám động nữa.
“Đeo thử .”
Dưới sự thúc giục của bác sĩ, Hứa Trật dè dặt đeo kính lên. Khoảnh khắc , cô kìm sự kinh ngạc, buột miệng kêu khẽ một tiếng.
Bác sĩ khẽ :
“Rõ ràng hơn chứ?”
Hứa Trật gật đầu.
Quả là ngoài dự liệu, cặp kính thật sự tác dụng ?
Vừa đeo lên, cả thế giới bỗng trở nên rõ ràng. Đã lâu cô trải qua cảm giác như thế !
Ngay lúc đó, cô rõ n.g.ự.c áo blouse trắng của bác sĩ khắc một bông sen, còn ống tay áo là một hình búa vô cùng rõ rệt.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Tuy hiểu đó là gì, nhưng Hứa Trật vẫn ghi nhớ lấy.
Đeo kính xong, ngoài việc tầm trở nên rõ ràng thì đáng tiếc, cô cảm thấy gì khác. Những thứ bác sĩ như cảm giác áp lực ở mắt giảm bớt, đầu óc nhẹ nhàng hơn… .
Cặp kính quý giá, khắc đầy mạch siêu phàm, mà cô chỉ như một chiếc “kính cận”.
Hứa Trật sự khác thường , chỉ ngoan ngoãn gật đầu, khéo léo bộc lộ một chút mệt mỏi.
“Có vẻ cô mệt , hôm nay dừng ở đây thôi. sẽ cho đưa cô về nghỉ.”
Nghĩ một chút, bà bổ sung:
“Có lẽ mai hoặc ngày , chờ kết quả bên xong, sẽ gọi cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-238-tieu-nhat.html.]
Hứa Trật gật đầu phản đối. Đối phương hề che giấu thái độ xem cô như một “phụ kiện”, mà cô cũng chẳng bận tâm.
Về đến lều, KỳnNgôn Tâm vội vàng chạy đón. Chị gì, chờ binh sĩ đưa Hứa Trật rời mới nhỏ giọng hỏi tình hình.
Hứa Trật gật đầu bảo vẫn , chỉ kính mắt đó là quà tặng miễn phí của bác sĩ Thượng Tầng.
Nghe xong, Kỳ Ngôn Tâm hề thở phào, ngược càng căng thẳng hơn:
“Miễn phí?”
Là kẻ nhặt rác, chị hiểu hơn ai hết: đời tồn tại “miễn phí”.
“Đừng lo, Thượng Tầng giàu, chẳng để ý chút .”
Hứa Trật chỉ đơn giản. Có lẽ lời chắc thuyết phục , nhưng nghĩ Hứa Trật cũng chỉ để trấn an , Kỳ Ngôn Tâm cảm thấy bất lực. Giữa hai thoáng rơi im lặng, đầu tiên xuất hiện sự ăn ý cần lời. Song Kỳ Ngôn Tâm thấy chua xót.
Thời gian trôi nhanh đến , đầy một tháng, chị thể giúp gì cho Hứa Trật nữa ?
Chị chỉ thể gượng, khen Hứa Trật đeo kính trông thật .
Quả thực đúng . Kính giảm bớt phần sắc bén trong dung mạo, khiến cô trông hiền hòa, ngoan ngoãn hơn, giống một đứa trẻ ngoan, là một vẻ khác hẳn đây.
Nghe khen, Hứa Trật đắc ý dùng ngón tay đẩy nhẹ kính:
“Em đeo gì mà chẳng ?”
Chỉ trong lúc , mặt Kỳ Ngôn Tâm, cô mới thể thả lỏng đôi chút. Trong phòng khám , thần kinh cô vẫn luôn căng thẳng, thực tế là, chỉ cần xuất hiện bất kỳ ai ngoài Kỳ Ngôn Tâm, cô đều cảnh giác. Chỉ bên cạnh “chị gái” cùng huyết thống , cô mới chút thảnh thơi.
Đây là điều cô bao giờ nghĩ tới .
Đêm đó, Hứa Trật mãi ngủ , trong đầu cẩn thận cân nhắc từng bước hiện tại. Ngày xưa cô hiếm khi cẩn trọng đến thế, gì thì , hầu như chẳng mấy khi nghĩ tới hậu quả. Còn giờ, mỗi một câu , mỗi một biểu cảm đều tính toán kỹ càng.
Vừa suy nghĩ, Hứa Trật vẫn ngừng điều khiển năng lượng siêu phàm【Đăng】. Giờ đây, năng lượng cô thể hấp thu ngày càng nhiều, và cô cảm nhận rõ ràng bản sắp chạm đến điểm “đột phá” tiếp theo.
Vì thế, cô tiếc hy sinh nghỉ ngơi trong lúc then chốt , thà kéo lê thể mệt mỏi, cũng nhanh chóng tích góp đủ năng lượng siêu phàm để “đột phá” lên cấp mới.
Công sức phụ lòng . Hoặc giả, đối với Hứa Trật, khi chạm đến cực hạn từng , thì “đột phá” những cấp bậc cũ chẳng khác nào chuyện ăn cơm uống nước.
Khi trời hửng sáng, cô cuối cùng cũng tích lũy đủ năng lượng. Mạch 【Đăng】 trong cơ thể bùng lên thêm một đoạn, còn hiện một hoa văn mơ hồ sắp thành hình.
lúc đó, Hứa Trật như tiếng bong bóng vỡ tan — “bốp” một cái. Bức tường ngăn chặn biến mất. Trong khoảnh khắc, cô rõ ràng cảm nhận thứ mà hằng mơ ước: vị trí của những gia thần khác.
Điều cô nhận đầu tiên, chính là gia thần thứ nhất — Tiểu Nhất.
Điều khiến Hứa Trật vui mừng là, cô cảm thấy Tiểu Nhất đang ở ngay Hạ Tầng, cách xa.
Hơn nữa, khi đột phá, cô thể tiêu hao năng lượng để cảm nhận tình trạng hiện tại của gia thần. Nói đơn giản, từ dữ liệu bảng, giờ trở thành dòng thông tin trực tiếp truyền đầu óc, chỉ cần trả giá bằng năng lượng siêu phàm.
Ngoài , cô còn thể tiêu hao năng lượng để lệnh đơn giản cho gia thần kết nối .
Những gì thông qua máy chơi game mới , giờ biến thành năng lực siêu phàm thuần túy. Khi là máy chơi game dùng năng lượng hút từ khí để chi trả, thì nay chính cô tự gánh.
Trong niềm vui, Hứa Trật thậm chí dừng nghiên cứu thêm, mà lập tức ban lệnh cho Tiểu Nhất:
— Với điều kiện gây chú ý, hãy chạy đến bên nhanh nhất thể.
Có Tiểu Nhất bên cạnh, cô mới thêm phần tự tin để nhiều việc hơn nữa.