[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 254: Kết Thúc Bài Kiểm Tra

Cập nhật lúc: 2025-09-12 16:08:31
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bài kiểm tra cuối cùng , thể cho cô cả.”

Người hướng dẫn đưa Hứa Trật đến cửa phòng, chỉ để một câu như .

Không gì để ? Hứa Trật càng thêm hiếu kỳ.

do dự nhiều, điều khiển xe lăn thẳng trong phòng.

Khi cánh cửa đóng , Hứa Trật vẫn còn bối rối – rốt cuộc thì kiểm tra khảo nghiệm điều gì? Chỉ thấy bên trong là một căn phòng trống trải, bất cứ vật phẩm nào, chỉ chiếc đèn chiếu sáng trần là nổi bật.

Ngay đó, ánh sáng dần tối , bốn bức tường, sàn nhà và thậm chí cả trần nhà bắt đầu hiện lên những đường hoa văn nhạt. Hoa văn dường như mang thuộc tính gì, chỉ khắc đó. Hứa Trật chỉ một , kinh ngạc phát hiện – đây là pháp trận tinh xảo và phức tạp nhất mà cô từng thấy ngoài đời thực.

“Đây là loại mạch gì ?”

Hứa Trật suy nghĩ, nhưng chẳng bao lâu, khi những hoa văn tỏa luồng sáng thuộc bất kỳ thuộc tính nào, cô lập tức nhận điều bất thường.

Lòng bàn tay cô – nơi mang dấu ấn của Nửa Đêm – dường như một loại cảm ứng gọi đến, bắt đầu nóng lên.

Không giống với sự mãnh liệt khi liên kết với gia thần , ... mơ hồ hơn?

Tựa như trong căn phòng một môi giới nào đó nối thông đến Nửa Đêm, kéo theo cả cô cũng cảm nhận thấy.

Ánh sáng từ các pháp trận càng lúc càng rực rỡ, bàn tay cô càng nóng rõ rệt, nhưng Hứa Trật hề cảm nhận thấy “nguy hiểm”.

Thậm chí, cô còn cảm giác dẫn dắt, như đến từ Nửa Đêm, nhưng giống.

Cô đại khái đoán bài kiểm tra nhằm khảo nghiệm điều gì.

Hứa Trật dứt khoát thả lỏng tinh thần, hoa văn tường, thậm chí chủ động cảm nhận sự dẫn dắt đó, để mặc cho ý thức trôi dạt về nơi .

Trong cơn mơ hồ, cô tựa như thấy con bướm đêm quen thuộc. Chỉ là, nó còn là màu xám chân thực sống động, mà hóa thành một con bướm vàng lấp lánh, kết từ những điểm sáng kim sắc.

Những điểm sáng xoay quanh thể cô, tầm mắt dần mơ hồ. Cô như nhờ sự dẫn dắt đó mà đến một nơi thần bí, từng đến.

Không.

Không hẳn là từng .

Trong cơn mơ màng, Hứa Trật mơ hồ cảm nhận – nơi cô từng đến , từng thấy, chỉ là bao giờ chỉnh đến thế.

.

đây là – là Mạn Túc, là biển mộng, cũng là chốn ngự của mặt trời, bờ bên của Đại Mộng Cảnh.

Khác với khu rừng mà cô từng thấy trong Liên Bang, nơi chỉnh, bao la rộng lớn.

Không con đường đứt đoạn, lối mòn mịt mù, mà là con đường chân chính để thăng thần!

——“Bốp.”

Như ai búng tay bên tai, Hứa Trật thoát khỏi giấc mộng. Đèn trong phòng sáng trở , các pháp trận tường cũng mờ từ lúc nào.

trôi qua bao lâu, nhưng kinh ngạc phát hiện trong cơ thể , mạch thuộc tính 【Đăng】 tăng trưởng rõ rệt! Tựa hồ như... vô hình trung cô nuốt một viên linh đan diệu dược? Thậm chí, thể cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Có chút giống cảm giác phấn chấn mỗi thăng cấp siêu phàm .

【Chúc mừng học viên Hứa Trật thành bài kiểm tra, ngay đây sẽ công bố kết quả:】

Nhất Tiếu Hồng Trần

Âm thanh nhắc nhở vang lên nữa.

【Dựa biểu hiện của bạn trong bài kiểm tra:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-254-ket-thuc-bai-kiem-tra.html.]

Độ cận của bạn với Mạn Túc: Thượng giai

Thành tích mục hiện xếp hạng trong học viện: No.1】

【Chúc mừng, do bạn đạt hạng nhất trong bài kiểm tra Đại Mộng Cảnh, mỗi tháng sẽ thêm 100 điểm học phần.】

Quả nhiên, kiểm tra chính là thứ .

tại kiểm tra cái đó? Hứa Trật khó hiểu – chẳng mỗi siêu phàm giả khi thăng cấp đều tiến nơi ? Mục đích của việc khảo nghiệm độ cận với nơi là gì?

Trong đầu cô chợt lóe ý nghĩ: chẳng lẽ trong hiện thực, dễ dàng tiến Đại Mộng Cảnh như ?

Thật sự, Hứa Trật mơ hồ đoán trúng bản chất.

“Điều khiến mỗi siêu phàm giả đau đầu nhất, chính là khi sắp thăng cấp, kịp thời tìm lối Đại Mộng Cảnh.”

Trên tầng cao nhất, hiệu trưởng bóng dáng Hứa Trật, khẽ lẩm bẩm như tự với , như đang cảm thán: “Cửa ải , phần lớn học sinh thường khó mà cảm nhận lực dẫn dắt từ Mạn Túc. Chỉ một ít mới cảm ứng , và cũng chỉ lạc thần một chút.”

“Người thể thực sự mượn môi giới tiến Đại Mộng Cảnh, càng hiếm hoi vô cùng!”

“Em mới chỉ là Thông Hiểu cấp bốn, mất bao lâu? Chưa đầy mười phút!”

lên tiếng: “Đại Mộng Cảnh thích cô , còn chịu tiếp nhận cô , thật sự khó tin. Hầu như chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào!”

“Chẳng lẽ... Huy Quang cũng ban ơn cho cô ?!”

Một hít mạnh một , gần như thể tin chính suy đoán của .

“Có gì kỳ quái, em là thuộc tính Đăng. Không ban cho em , lẽ nào ban cho ông?”

“Phàm là thiên tài thực sự, tất nhiên mang khí vận xứng đáng với bản . là nên để mấy kẻ kiêu căng tới mà xem, thế nào mới gọi là đại khí vận!”

“Không thể tưởng nổi – từ nay về , em gần như thể thuận lợi tiến Đại Mộng Cảnh ở bất kỳ thăng cấp nào! Gần như chẳng cần nghi thức vật phẩm phụ trợ gì!”

Người câu tràn đầy ghen tỵ. Phải rằng, hầu như tất cả siêu phàm giả khi thăng cấp đều nhờ đến Vô Hình Thuật để dẫn dắt bản Đại Mộng Cảnh, mà cái đó tiêu tốn vô tiền tài và tài nguyên! Thế nhưng Hứa Trật thể tiết kiệm, hơn nữa, quan trọng nhất là tiết kiệm cả thời gian chờ “thời cơ”!

Thường thì siêu phàm giả cần đợi “linh cảm”, khi linh cảm đủ thì mới cảm thấy đôi chút dẫn dắt từ Mạn Túc. chỉ đủ, vẫn cần Vô Hình Thuật để giúp thoát tục, tiến Đại Mộng Cảnh.

Mỗi bước đều phiền toái, nhưng cực kỳ quan trọng.

Mức độ cận với Đại Mộng Cảnh càng cao, việc thăng cấp càng dễ dàng, và đó mới là giới hạn thực sự của siêu phàm giả. Dù biểu hiện ban đầu xuất sắc thế nào, thiên phú cao đến , nếu Đại Mộng Cảnh để ý, thể bước Mạn Túc, thì tất cả cũng thành vô ích.

May , kẻ thiên phú càng cao, thường thì độ cận với Mạn Túc cũng quá thấp.

“Hoàn thành tất cả khảo nghiệm, ba hạng mục đều nhất – chẳng ông trời đang đùa ?”

“Đùa cỡ thì ai dám chứ?”

“Đi thôi, chúng em đủ lâu . Xuống gặp vị tân sinh đặc biệt nào.”

Nói dứt lời, những còn cũng lượt dậy.

Nếu là học sinh bình thường, gặp họ khó như lên trời. Hứa Trật thì khác – chẳng ai cảm thấy việc họ chủ động xuống gặp cô là “hạ thấp phận”, ngược , trong lòng mỗi đều mong đợi thể tiếp xúc với thiên tài .

Thậm chí, ai nấy đều hy vọng bản thể để ấn tượng trong lòng cô.

“Bài kiểm tra tất, bảng xếp hạng cũng mới . Đoán chừng diễn đàn trường chắc giờ đang náo loạn lắm.”

“Không , chuyện chính yếu lúc là – liệu thể giúp tiểu Hứa hồi phục cơ thể kịp kỳ tuyển chọn Vùng Đất Lạc . Nếu lỡ mất thì quá đáng tiếc.”

Xem kìa – vốn dĩ việc Hứa Trật mong một suất Vùng Đất Lạc coi như “mơ mộng hão huyền”. Thế mà chỉ một ngày, khi thiên phú của cô phơi bày, tất cả biến thành lo lắng: nếu cơ thể cô kịp bình phục, liệu đánh mất cơ hội .

Không còn ai cho rằng cô viển vông nữa, chỉ còn lo sợ chính thể cô sẽ khiến cô bỏ lỡ tấm vé .

Loading...