[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 355: Thử thách của Mạn Túc

Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:45:03
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Trật cảm nhận năng lượng thuộc tính 【Đăng】 trở nên dồi dào — với khác thì đó là một thứ “đại mộng cảnh” huyền diệu khó hiểu, còn với cô, nó như thể đang treo ngay mặt, chỉ là một cánh cửa cô thể mở bất cứ lúc nào. Thậm chí nếu cô , chỉ cần nhắm mắt thể bước trong đó.

... lúc thích hợp nhất.

Hứa Trật “ các mạch năng lượng trong cơ thể — mạch thuộc tính 【Đăng】 so với hơn một tháng mở rộng thêm một vòng. Những xúc tu từng chắp vá giờ ngừng , dường như chạm đến một bình cảnh.

Ẩn sâu phía , 【Bướm Đêm】 vẫn đang gấp rút đuổi theo, xem cũng còn kém bao nhiêu.

“Đợi thêm chút nữa.”

đợi — đợi đến khi 【Bướm Đêm】 cũng đạt đến Trường Sinh cấp bốn.

Không ai thể ngờ, thế giới một siêu phàm giả đồng thời thăng cấp hai thuộc tính siêu phàm của lên cấp【Định Danh】!

Ý tưởng quả thật điên rồ, đến cả Hứa Trật cũng chắc khi tiến đại mộng cảnh, sẽ đối mặt với điều gì.

thế.

Bởi cô chắc “đại công nghiệp” mà từng thành trong đại mộng cảnh là vật phẩm dùng một thể tái sử dụng.

Nếu chỉ dùng một thì rắc rối to — nâng cấp 【Đăng】 xong, còn 【Bướm Đêm】 thì ? Lại thành một “đại công nghiệp” khác ư? Quá phiền phức, mà thời gian hiện tại của cô cũng chẳng dư dả.

, Hứa Trật đưa một quyết định táo bạo — cô sẽ nâng cấp cả hai thuộc tính lên cấp【Định Danh】cùng một lúc!

Còn nửa tháng nữa là khai giảng, Hứa Trật tự đặt hạn định cho bản : tất thăng cấp khi nhập học, đó tiến Vùng Đất Lạc.

Cô vốn chẳng chút lưu luyến nào với đời sống học đường, nhưng cũng thể “mất tích” ngay lập tức — dù cô vẫn còn cần đến Quang Minh Viện, và Kỳ Ngôn Tâm vẫn đang ở đó. Vì thế, việc “ Vùng Đất Lạc và về kịp” sẽ là cái cớ hảo để... trốn học.

Trong giai đoạn Hứa Trật vung tiền như rác, ném tài nguyên để ép tiến độ, gần như tiêu hao sạch bộ lõi thuộc tính 【Bướm Đêm】 mà cô tích trữ, cuối cùng — ngay khi khai giảng — cô nâng 【Bướm Đêm】 lên Trường Sinh cấp bốn.

Khi mạch năng lượng của 【Bướm Đêm】 ngừng “sinh trưởng”, một sức hút mãnh liệt từ “bầu trời” truyền đến, suýt khiến cô ngất tại chỗ.

Lực hút mạnh đến từ nơi nào khác — mà chính là “Đại Mộng Cảnh”!

Trước khi “ngủ”, Hứa Trật mở vòng tay thông tin xem tin nhắn: nhiều đồng đội của cô than phiền rằng dù tài nguyên vẫn thể dễ dàng bước Mạn Túc. Sắc mặt Hứa Trật kỳ lạ — vì cô cảm giác suýt Mạn Túc cưỡng ép kéo .

Ngay cả lúc , cô vẫn cảm thấy cơ thể lâng lâng, một sự cám dỗ vô hình đang kéo lấy, như giọng dịu dàng khẽ thúc giục bên tai: “Hãy đến đây .”

Thật quái lạ…

Xưa nay từng thấy Mạn Túc nào “năn nỉ” khác bước cả.

Hứa Trật đặt vòng tay xuống, để Tiểu Dị Chủng ở bên cạnh, dặn Tiểu Nhất canh chừng , xuống giường, chậm rãi nhắm mắt, chấp nhận sự dẫn dắt đến từ Mạn Túc.

Một thoáng, ý thức trở nên trống rỗng. Cơ thể như tan biến, thứ đều nhẹ bẫng, ánh trắng chói lòa tràn ngập trong đầu — dường như vạn vật thế gian đều đang tan rã, trở về bản nguyên.

Hứa Trật cảm giác một ánh hướng về phía — hoặc thể , một luồng sáng ấm áp đang chiếu lên cơ thể cô, giúp cô dần dần lấy tri giác.

Màu trắng vô tận mắt dần tan , tầm trở rõ ràng — cô thấy một nơi quen thuộc, xa lạ.

Cô đang trong một màn sương dày, thấy con đường phía , thậm chí cả mặt đất chân cũng mơ hồ. xung quanh những bóng dáng cao lớn mờ ảo — đó là những cây cao đến mức ngẩng đầu mới thấy ngọn.

Hứa Trật lập tức nhận : đang ở trong đại mộng cảnh, và lúc lẽ đang trải qua thử thách thăng cấp【Định Danh】.

Theo kinh nghiệm đây, thử thách là tìm con đường thuộc về bản — nhưng tại là thế ?

Trước ít nhất còn mấy con đường để chọn, giờ thì chẳng gì ngoài sương mù đặc quánh, bốn phía đều che phủ.

Nhất Tiếu Hồng Trần

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-355-thu-thach-cua-man-tuc.html.]

... tự chọn hướng ?

Có lẽ là thế.

Hứa Trật vội, yên quan sát một lúc.

Sau khi xác định rằng nếu im thì đổi — nơi mang nguy hiểm, nhưng cũng chẳng cho cô thứ gì — mà việc “tỉnh ” cũng thể thực hiện, cô kết luận:

“Xem tiến lên thôi.”

Nói chính xác, những gì cô từng trải qua đây đều chỉ là mảnh vụn của đại mộng cảnh. Còn giờ, đây mới là đầu tiên cô thực sự nhận lấy thử thách của Mạn Túc.

Từ sâu trong lòng, Hứa Trật linh cảm — sẽ khác với .

Cô đưa tay khẽ chạm làn sương, sương trắng quấn lấy đầu ngón tay, uốn lượn, trôi chảy — hề tính công kích, dường như chỉ để che khuất tầm và cảm giác của cô.

“Thôi kệ.”

Cô nhắm mắt, dựa trực giác mà chọn một hướng, bước .

Dù khắp nơi là sương dày, Hứa Trật chẳng cảm thấy ẩm ướt — ngược còn thấy ấm áp, như thể đây một ngày đầy sương, mà là một buổi chiều dịu dàng, khiến đầu óc cô dần trở nên mơ màng, còn suy nghĩ gì, chỉ nhắm mắt và để bản năng dẫn đường.

Hứa Trật cứ thế vô định, tâm trạng khá thản nhiên — lẽ vì nơi mang đến cảm giác nguy hiểm, hoặc cũng bởi ấm quanh quá dễ chịu.

Khi cô bước đến bước thứ 185, cũng vượt qua cây thứ 72, cuối cùng cô thấy một thứ khác biệt.

Đó là — một cái cây nhánh rẽ, đó treo một chiếc đèn lồng.

Trông quen mắt.

“Ơ, chẳng đây là đèn của ?”

Cô dừng , chiếc đèn lồng treo cành cây, xác nhận — đúng thật là đèn của cô.

Sao nó ở đây?

Thôi kệ, cứ lấy xuống .

Cành cây tách nhánh tầm tay, Hứa Trật dễ dàng lấy đèn.

Ngay khi đèn trong tay cô, nó tự động bốc cháy, và màn sương quanh rút lùi mười mét.

“Hiệu quả dữ ?”

vui mừng, xuống đất — vẫn chẳng con đường nào, chỉ là bùn đất mờ mịt — liền tiếp tục bước tới.

Đến bước thứ 362, cô đột nhiên thấy một căn nhà gỗ nhỏ ở phía .

Căn nhà mộc mạc, nhưng cực kỳ mới — như thể mới dựng lên.

Nó xuất hiện ngay chính diện, tựa hồ nếu tiến thêm thì nhất định bên trong.

Hứa Trật nghĩ ngợi nhiều — cô cảm thấy đúng hướng, thấy nhà thì xem thôi.

Cô bước đến, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mới tinh, và ngay khi cánh cửa mở — một thứ ánh sáng trắng rực bừng lên mắt.

Khi tầm trở , Hứa Trật phát hiện điểm xuất phát, nơi sương mù bao phủ, và... chiếc đèn trong tay biến mất.

Loading...