Bạch Lâm  đầu , trừng mắt  gã tóc vàng. Khí thế   cô đột nhiên  đổi, toát  sát khí. Cô chính là   xông pha giữa biển thây ma hàng vạn con.
 
"Mày..." Gã lưu manh định  tiếp nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Lâm thì sững , trong lòng dấy lên một chút sợ hãi.  ngay  đó  nghĩ, chỉ là một con nhãi ranh, sợ cái quái gì. "Bây giờ  chỉ là  em tao  thương, mà tao cũng  thương. Hôm nay nếu  đền cho bọn ông đây 5000 đồng, ông sẽ cho chúng mày   yên ..." Hắn  chằm chằm  bàn tay trắng nõn  cổ ,  thể cảm nhận rõ ràng tiếng mạch đập của  đang cọ xát  đầu ngón tay cô.
 
"Đại ca!"
 
Những  khác đều tròn mắt kinh ngạc, Bạch Lâm  cũng quá gan  .
 
"Giết  là phạm pháp đó!" Gã tóc vàng  ánh mắt của Bạch Lâm, cảm giác như đang đối mặt với ác quỷ từ địa ngục bò lên, da đầu tê dại. Hắn tin rằng chỉ cần cô siết nhẹ một cái, mạng nhỏ của  coi như xong.
 
Dì Miêu Thúy Hoa cũng hoảng sợ, định khuyên can nhưng  Hà Đại Tráng giữ , "Con bé..."
 
Hà Đại Tráng với đôi mắt to tròn  chằm chằm Bạch Lâm, ánh mắt ánh lên vẻ nóng bỏng, "Không  , cứ để cô bé giải quyết."
 
"Phạm pháp?" Bạch Lâm mỉm , "Xin ,   chứng rối loạn căng thẳng tâm thần nhẹ, tức là bệnh tâm thần theo y học. Giết ,  cùng lắm chỉ  coi là phát bệnh,  những   kết án mà còn  đưa  bệnh viện  để điều trị, còn  thì..." Ngón tay cô  dùng sức.
 
"Đừng, đừng..." Gã tóc vàng      tin cho , mấu chốt là ánh mắt của cô khi  đến chuyện g.i.ế.c   hề  một gợn sóng, đó   là ánh mắt của  bình thường ? "Nữ hiệp, chúng  sai , chúng  sai ."
 
"Đại ca!" Mấy   rõ ràng là  phục.
 
"Câm mồm,  thấy mạng của tao đang  trong tay nó ." Gã tóc vàng hung hăng chửi.
 
"Chuyện hôm nay?"
 
"Là  của chúng ,  em   tiền tiêu nên mới tìm đại một  để lừa tiền thôi." Gã tóc vàng nịnh nọt .
 
"Rất !" Bạch Lâm vẫn mỉm , nhưng tay  hề buông , mãi cho đến khi  thấy tiếng còi xe cảnh sát mới buông tay. Tiện thể cô còn đạp thêm cho  một cái.
 
"Có chuyện gì , ai báo cảnh sát?" Một  đàn ông mặc cảnh phục bước tới, mặt mày nghiêm nghị. Cả thị trấn chỉ  hai cảnh sát, một  còn là thực tập sinh.
 
Mọi  thấy cảnh sát đến, theo thói quen tản   rời , để tránh rước họa  .
 
Gã tóc vàng thấy cảnh sát tới, mắt đảo một vòng, liền  lăn  đất kêu đau kêu oan.
 
"Là cháu!" Lúc  Bạch Lâm  thu   bộ sát khí, yếu ớt .
 
Viên cảnh sát  Bạch Lâm, nhíu mày, "Đã xảy  chuyện gì?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-chi-chi-ton-nu-cuong/chuong-3.html.]
Bạch Lâm   gì khác, trực tiếp lấy điện thoại , bật đoạn ghi âm. Nội dung chủ yếu là  yêu cầu bồi thường 5000 đồng và  đó thừa nhận là  lừa tiền.
 
Viên cảnh sát  xong, trừng mắt  mấy tên lưu manh một cái, "Lại là chúng mày, còn dám giả vờ với tao!"
 
Gã tóc vàng  ,   hết vai diễn, nhưng quả thật  đau, "Chú cảnh sát,  , cô  thật sự  đá cháu. Hơn nữa, nếu     cháu  thừa nhận." Nói xong gã trừng mắt  Bạch Lâm.
 
"Anh... ... nếu   cháu dọa báo cảnh sát...     thể..." Bạch Lâm nấp  lưng dì Miêu Thúy Hoa.
 
"Một cô bé như  , đá   nổi  hình mét tám cường tráng của mày? Về đồn khai báo cho tao cẩn thận. Còn dám uy hiếp..." Nói xong, viên cảnh sát hỏi thêm vài câu  lái xe rời .
 
Còn  bốn , trưởng thôn Lưu Dân Thân, Hà Đại Tráng, dì Miêu Thúy Hoa lúc  đều  Bạch Lâm với ánh mắt phức tạp.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
 
"Lâm Lâm, con      nguy hiểm , nếu lỡ..."
 
"Con , nhưng nếu    thì sự việc sẽ   giải quyết nhanh chóng." Bạch Lâm an ủi dì, "Hôm nay cảm ơn chú Lưu và  Đại Tráng."
 
"Không  gì!" Lưu Dân Thân  một  nữa kinh ngạc. Lúc , Bạch Lâm rõ ràng toát  một cảm giác khó tả. Chẳng trách ai cũng   học đại học,  đổi thật lớn.
 
"Tiểu Lâm,  ngờ  thủ của em  nhanh nhẹn như !" Đối với Hà Đại Tráng,    lính 3 năm,    rõ ràng, hơn nữa khí tức toát  từ  Bạch Lâm khiến  liên tưởng đến vị cấp  cao nhất trong doanh trại của .
 
"Em  học Taekwondo ở trường." Bạch Lâm mỉm  .
 
"Thôi  ,  ở đầu làng  chuyện thế    , về nhà . Hôm nay cảm ơn hai  nhiều, đến nhà  ăn bữa cơm nhé!" Dì Miêu Thúy Hoa lên xe, gọi Bạch Lâm cũng lên theo.
 
"Chuyện ..."
 
"Đừng   nọ nữa,   chê  nấu ăn  ngon ." Dì Miêu Thúy Hoa  xong liền khởi động xe, "Cứ quyết định  ."
 
Về đến nhà, Bạch Lâm vội giậm chân một cái, chỉ  như  mà chân cô  tê rần, xem  cơ thể  cũng cần  rèn luyện cho  mới .
 
Đến khi ăn cơm xong  là buổi tối. Lưu Dân Thân  về, chỉ còn  Hà Đại Tráng,  cứ thỉnh thoảng   chằm chằm  Bạch Lâm, rõ ràng là  tin lời cô . Dù  hai  tuy cách  vài tuổi nhưng từ nhỏ  chơi với , Bạch Lâm thế nào     ?
 
Chờ đến khi dì Miêu Thúy Hoa  rửa bát,  vội  với Bạch Lâm: "Có  em tham gia huấn luyện dã ngoại của sinh viên ?" Nếu       thủ và khí thế  như .
 
Mấy năm gần đây, các trường đại học quả thật  tổ chức huấn luyện dã ngoại, giống như  quân ngũ,  sâu trong núi rừng, huấn luyện viên  giúp đỡ nhiều, chỉ dạy một vài kỹ năng  để mặc   trong rừng sâu, tất cả đều  tự  vượt qua một tháng,  đó sẽ nhận  một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, vì    ít  đăng ký. Khoan , nghĩ đến đây, cô chợt nhớ , lúc ở trường, những sinh viên sống sót nhiều nhất chẳng  là những   từng tham gia huấn luyện dã ngoại .
 
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, thành khẩn : "Anh đừng  cho dì Miêu  nhé." Đây là một cách thừa nhận gián tiếp.