“Người phụ nữ điên khùng đó?” Bạch Lâm   vì , lúc  cô   hứng thú với dì Ngưng . Cô đến cô nhi viện lúc 4 tuổi, ở cô nhi viện xem như  sống cả một năm. Nghe Miêu Thúy Hoa lúc nhận nuôi cô,  từng  viện trưởng . Bà  phát hiện  Bạch Lâm trần truồng  bờ một cái hồ, lúc đó còn tưởng là một đứa trẻ  chết, dù   thở cũng  còn. Đang chuẩn  chôn cất, sắp xuống mồ thì đột nhiên  thấy tiếng  yếu ớt của cô, lúc đó còn  bà sợ c.h.ế.t khiếp.  cũng may bà hiểu một chút y thuật, chắc là lúc đó Bạch Lâm  sặc nước, nghẹt thở nên mới    thở, chờ đến khi  bà lật qua lật  thì phun   ít nước, cho nên mới sống .
 
Thế là Bạch Lâm cứ như   mang về cô nhi viện, nhưng cô bé 4 tuổi chỉ   hai chữ, “Bạch Lâm!” Cho nên tên cô liền là Bạch Lâm.
 
Thì  bất tri bất giác, Bạch Lâm  kể hết chuyện của . Bạch Thạch  đến đó,  gượng một chút, rõ ràng tâm trạng của ông vẫn  điều chỉnh  . “Bạch Lâm là tên do cha và cô  cùng  đặt. Ông ngoại  mất của con là một gia đình trung y sa sút, tuy  còn hành nghề y, nhưng để   nhiều sách y. Mẹ con từ nhỏ  thích lật xem, dần dần liền thích lên núi nhận dược hái thuốc, vì hái  thuốc còn  thể kiếm tiền, cho nên ông ngoại con  còn ngăn cản cô  nữa. Thế là  con thường xuyên lên núi hái thuốc, cha chính là ở trong núi   con cứu. Lúc đó ông ngoại con  để ý đến chuyện nam nữ đại phòng,  con cũng  dám mang cha về, thế là liền ở  núi chữa trị cho cha, đưa đồ ăn, thức uống cho cha. Chúng  chính là ở trong núi rừng quen , hiểu  và yêu . Đồng thời cũng nghĩ đến   nếu  con, nếu là con trai, sẽ đặt tên là Lâm, lâm trong núi rừng, nếu là con gái, vẫn là Lâm, nhưng thêm một bộ ngọc bên cạnh, thành Lâm (琳)!”
 
“Còn về dì Ngưng của con, từ lúc  thấy Lý Tú Thanh, bà     khôi phục một ít thần trí, nghĩ đến  lẽ là cho rằng Lý Tú Thanh chính là con năm đó. Tuy   nguyên nhân gì, nhưng chắc chắn là  đây bà   bỏ rơi con mà điên khùng! Bản  chúng   vô cùng   với bà , nếu   vì chuyện của chúng , bà  cũng sẽ  biến thành như . Cho nên cha mới  vạch trần Lý Tú Thanh  mặt bà . Cũng đúng như cha  liệu, chứng điên khùng của bà   từ từ khỏi! Chờ đến khi con về gia tộc ẩn dật, cha sẽ dẫn con  gặp bà !”
 
Bạch Lâm gật đầu.
 
“Bây giờ  khuya, hôm nay con mới  chút thời gian, nên nghỉ sớm một chút!” Bạch Thạch cảm thán!
 
Bạch Lâm thấy Bạch Thạch sắp   ngoài,   vì  vội gọi ông , “Ba!”
 
Bạch Thạch xoay   Bạch Lâm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-chi-chi-ton-nu-cuong/chuong-366.html.]
“Mẹ  lẽ vẫn luôn đang  chúng ! Gia đình chúng  thực  vẫn luôn ở bên !” Bạch Thạch  lâu như , nhiều như ,  cố tình  nhắc đến viên đá ngỗng ấm, chứng tỏ viên đá ngỗng ấm   lẽ   do Bạch Thạch đưa cho cô, mà là vật gia truyền của nhà ông ngoại. Bạch Lâm sờ sờ viên đá ngỗng ấm  cổ , đây là thứ  cô để  cho ,  cứu mạng , cho  sống  một  nữa. Cô   kiếp  khi Bạch Thạch xác định   chết, ông còn  sống sót , dù     bộ dạng của ông, hình như chính là vì cô, nên ông mới tồn tại! Đời  cô nhất định  sống thật !
 
“Ừ!” Bạch Thạch nở một nụ  ấm áp. Chờ đến khi xoay  đóng cửa , nước mắt nơi khóe mắt cuối cùng vẫn  thể ngăn  mà rơi xuống. Đời  từ khi ông hiểu chuyện đến nay chỉ rơi nước mắt hai , một  là khi Nghiên Nghiên rời ,   là vì câu  đó của Bạch Lâm. Ông   vì    rơi nước mắt,  lẽ là cảm động,  lẽ là thật sự cảm thấy con gái  cuối cùng  công nhận , cũng hoặc là khoảnh khắc ông  rời , hình như  thấy Nghiên Nghiên mỉm  hiền hòa  bên cạnh Bạch Lâm, cùng Bạch Lâm  ông… Ông  , ông chỉ  rơi lệ! Giống như  tìm  lý do để tồn tại.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
 
Bạch Lâm   giường, suy nghĩ miên man, hồi lâu  mới dẹp bỏ những tưởng tượng và tâm trạng phức tạp về cha  . Mẹ  là vì bảo vệ cô mà chết…
 
Ngày mai vẫn là nên  cho Bạch Thạch  chuyện   bùng nổ lĩnh vực, để ông   mạo hiểm tìm cho  tinh hạch siêu cao tiềm năng gì đó! Còn về nhóm của Âu Á, chỉ  thể từ từ xem xét, Bạch Lâm tin rằng tiềm năng của họ nhất định  nhỏ.  mà, cô hình như nhớ trong  gian của   quả màu lam là để kích phát tiềm năng,  nó  thể rửa sạch tiềm năng ngoại lai ? Mặc kệ  năng lực đó  , Bạch Lâm vẫn quyết định thử xem. Nếu  thể thì thật là nghịch thiên! Nghĩ đến đây, Bạch Lâm , “Mẹ,  ơi, yên tâm.”
 
Bây giờ nghĩ , việc cô từng  Trần Bác Thánh nghiên cứu, cũng   vì cô là nhân tài vạn   một, mà là vì cô mang một nửa dòng m.á.u của gia tộc ẩn dật. Hơn nữa lúc đó cô còn nhỏ, trẻ con thì  liều lượng dược dịch của trẻ con, Trần Bác Thánh nhất định  dùng nhiều, cho nên cô mới sống sót .
 
Bạch Lâm cuối cùng trong những suy nghĩ miên man, từ từ chìm  giấc ngủ. Lần , trừ  thời gian  trọng sinh, Bạch Lâm thường xuyên  ác mộng. Từ  đến nay  mấy khi mơ, Bạch Lâm  mơ thấy một  phụ nữ trông vô cùng dịu dàng,  giống kiểu  tiểu thư khuê các lớn lên ở Giang Nam, bà luôn mỉm  hiền hòa với cô. Sau đó còn  một  phụ nữ khác,  mơ hồ, Bạch Lâm dù  cố gắng thế nào cũng  thấy rõ tướng mạo của bà.
 
Sau đó    xảy  chuyện gì, hai  trông đều  hoảng hốt. Chờ đến khi Bạch Lâm  một  nữa mở mắt, liền đến một nơi xa lạ. Cô đang ,  đến tê tâm liệt phế. Hồi lâu  cô   nữa, vì trong miệng  đồ ăn. Cô   rõ cũng  thấy rõ  phụ nữ đó đang  gì, lúc  biểu cảm là gì, nhưng cô tự giác cảm thấy  phụ nữ đó   vui!
 
Ngay  đó hình ảnh  chuyển, cô cảm nhận  một luồng khí nóng hổi  ngừng ùa  cơ thể ,  nóng,  đau, đau đến mức cả  cô run rẩy. Cô  hét lớn nhưng   ai đến cứu. Trong mơ màng, cô vẫn thấy   phụ nữ đó, và nguồn gốc của luồng khí nóng đó là từ tay bà  mà !