“Bạch Lâm là của !” Ánh mắt Cảnh Tây Bắc vẫn kiên định  Hàn Dục!
 
“Chuyện từ khi nào?” Trong mắt Hàn Dục mang theo một tia bi thương, nhưng giọng điệu   vô cùng nhẹ nhàng, Hàn Dục  vốn là một  như , trông  vẻ quan tâm đến  thứ, nhưng  như  quan tâm đến bất cứ điều gì! Nếu quan tâm đến thứ gì đó, sẽ  cho   cảm thấy   quan tâm. “Các  quen  khi nào? Các  bắt đầu từ khi nào, các  ở bên  khi nào?”
 
Cảnh Tây Bắc tự nhiên sẽ  lừa dối Hàn Dục, chỉ là  ngờ    tìm hiểu nhiều như , xem    thì  cũng sẽ  dễ dàng từ bỏ. Nếu tính thời gian thực sự quen  Bạch Lâm là, “Lúc cướp đoạt hoàng kim giao long.” Câu tiếp theo, là thời gian  nhận  tình cảm khác biệt của  đối với Bạch Lâm, “Trước khi cướp đoạt Độc Giác thú.” Câu hỏi cuối cùng, thời gian  và Bạch Lâm ở bên ,  dài, “Ba ngày !”
 
“Ha… ha ha ha…” Nghe  câu trả lời ngắn gọn của Cảnh Tây Bắc, Hàn Dục trực tiếp bật , hơn nữa   chút chua xót,  chút bi thương, nhưng   cho  ngoài cảm thấy lúc   đang vui vẻ. Trong lòng thầm hô may mắn, may mắn là thật   cũng  xem như đặc biệt thích Bạch Lâm, tuyệt đối! Một cô gái như , chẳng qua chỉ    chút tò mò thôi, nhất định là như ! “Quả nhiên là duyên phận, giống như  và cô  quen  , cô   thích  thì chính là  thích !”
 
“Hàn thiếu gia!” Nhìn Hàn Dục lúc   chút mất  sự  trọng và tao nhã, Nham Tùng bất giác  mở miệng.
 
Hàn Dục  thấy giọng của Nham Tùng, bình tĩnh  tâm trạng của , khóe miệng  nở nụ  ấm áp, trong mắt cũng như mang theo ý ,  Cảnh Tây Bắc: “Ha ha, chúc mừng , Tây Bắc, cuối cùng cũng thông suốt ! Yên tâm, Hàn Dục   nay đều tuân theo châm ngôn thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, hà tất  để ý đến đóa hồng  gai Bạch Lâm!”
 
Cảnh Tây Bắc  Hàn Dục lúc , cảm thấy   chút khác thường, nhưng vẫn   gì. Dù là  em, Bạch Lâm cũng  thể nhường, càng  thể đẩy cô  vòng tay  khác! Nếu Hàn Dục thật sự tranh giành với ,  vẫn sẽ quyết đoán  tay,  chút lưu tình!
 
Hàn Dục dường như  biến thành một quý công tử cao nhã như , một tay chống cằm: “Trước đây   ngừng nhắc nhở  Bạch Lâm là  ngoài,    chạm !” Nói đến đây,  nghiêng đầu  Cảnh Tây Bắc, “Thật  lúc đó    cảm tình với Bạch Lâm   ?”
 
Cảnh Tây Bắc mím môi   gì.
 
“Ha ha,    vô tình  lều trại thật  cũng là cố ý  ? Mục đích chủ yếu là   cho    thích Bạch Lâm, để   nên quá tiếp cận cô   ?” Liên tưởng đến những dấu vết  đây, Hàn Dục cảm thấy  thật ngốc!
 
“Cái thứ nhất  !” Lúc đó  thật sự là vì Hàn Dục mà suy nghĩ, còn cái thứ hai,  lẽ là,  lẽ  , bởi vì lúc đó  cũng  rõ ràng tâm tư của , “Cái thứ hai   !”
 
Hàn Dục     nữa, nhưng  tin Cảnh Tây Bắc, bởi vì Cảnh Tây Bắc khinh thường  dối. Lúc ,  cảm thấy  khí  chút áp lực. Anh  đó thật sự  chạy trốn khỏi nhà, đây là  đầu tiên   hề thông báo cho cha  mà cứ thế  ngoài, chỉ vì   bỏ lỡ cơ hội thành danh của Bạch Lâm. Bây giờ  đột nhiên cảm thấy hành động của   chút nực !
 
Ở một bên khác, Công Dương Xúc vì    hai mỹ nam tử phớt lờ,  những thế  họ bàn luận  là Bạch Lâm! Ha ha, quả nhiên giác quan thứ sáu của cô  sẽ  bao giờ sai, Bạch Lâm  trừ khử thì   nhất định sẽ là khắc tinh của cô !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-chi-chi-ton-nu-cuong/chuong-424.html.]
 
Lúc  Bạch Lâm   lo lắng cho các  chị em họ của , mà là quan sát những  khác trong Đông Môn. Cháu trai út của đại trưởng lão là Bạch Tử Khốc trông  vẻ hơn 50 tuổi, quả thực cũng  lợi hại, nhưng  vận khí cực , rút trúng  của nhánh tam trưởng lão, hơn nữa chỉ là một dị năng giả cấp 22, dị năng còn  kịp dùng, một cước  đá  đó xuống đài!
 
Mấy  khác vận khí cũng  tệ, đều  rút trúng  cùng nhánh của , nhưng một  chị họ của Bạch Lâm    may rút trúng Bạch Nô. Trước khi lên đài  cầu xin Bạch Nô tha cho một mạng, để cô  kiên trì  nửa phút là xem như  thành nhiệm vụ của Bạch Lâm!
 
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cuối cùng Bạch Nô bất đắc dĩ đồng ý,  võ đài chỉ  cho  lệ, cuối cùng dùng dây leo tương đối ôn hòa quất  chị họ đó xuống đài!
 
“Khụ khụ,   Bạch Lâm, chị   thành nhiệm vụ em giao  đó.” Cô gái  chút ngượng ngùng  Bạch Lâm.
 
“Chị Mười thật là lợi hại!” Bạch Lâm  cô gái thanh tú  mắt, gật đầu!
 
Cô gái   vội kích động  một cái. Hai ngày nay tuy là nước đến chân mới nhảy, nhưng đối với họ, những   ít dùng dị năng, gần như  quên   dị năng, sự giúp đỡ  tuyệt đối   là nhỏ!
 
Bạch Lâm  đầu  các  chị em họ khác, đồng thời  thấy  ít  kinh hô.
 
“Kia   là Thạch Mười Một ? Cấp mười lăm đối mặt với cấp hai mươi mà trụ  ba phút, thật là lợi hại a!”
 
“Không chỉ thế , những  khác, Thạch Lão Mười, Thạch Lão Ngũ, và Thạch Lão Tứ trụ  thời gian đều  ngắn !”
 
“Lợi hại thật, dù  cũng  chênh lệch cấp bậc,  thể trụ  lâu như  cũng xem như là kỳ tích.” Nếu là  khác, họ chắc chắn sẽ   cái  mạnh mẽ như , nhưng cố tình  là những  họ khinh thường trụ  lâu như  chính là chuyện lớn. Có  còn cho rằng họ gian lận, nhưng khi thấy sắc mặt của những  thắng cũng  , liền  những    chút bản lĩnh thật sự!
 
Vốn dĩ các  họ của Bạch Lâm định đến báo cáo chiến tích với cô, nhưng  ngờ nhiều  như  đều bàn tán về , bất giác liền ngẩng đầu ưỡn ngực, tuy thua nhưng phảng phất như một  chiến thắng!
 
“Bị    là phế vật, và    khen ngợi là hai cảm giác khác , điều    đều cảm nhận   chứ!” Bạch Lâm  chút buồn   những   chị em  nên  , họ đều  xem như  thù hận với Bạch Thạch, bởi vì bản  họ là con của những  vợ lẽ của các  em họ của Bạch Thạch,  bao giờ  coi trọng,   đến tình cảm  thiết thì căn bản là  thể, hơn nữa từ nhỏ  quen tự sa ngã. Cho nên mới hình thành nên bộ dạng .