“Nha ha ha, tuyệt vời,  phảng phất  thể ngửi thấy  mùi m.á.u trong  khí!” Con tang thi nam  đinh tán nhắm mắt , hít hà trong  khí, biểu cảm mang theo sự hưởng thụ vô hạn.
 
Mấy  khác cũng m.á.u thú sôi trào, phảng phất như  cắm tay    hình ấm áp của con , họ khao khát con , khao khát cơ thể ấm áp dịu dàng của họ, khao khát xương thịt của họ. Phảng phất chỉ  như  mới  thể lấp đầy lỗ hổng trống rỗng trong tim họ.
 
Bạch Lâm lúc  cũng đang đón hoàng hôn, dạy Ca Cao  chữ  ánh mặt trời. Cậu nhóc  quá mức bám , ngay cả thời gian thăng cấp cô cũng  .
 
“Tỷ tỷ, chữ   như   ?”
 
Bạch Lâm  những chữ nguệch ngoạc  trang giấy, miễn cưỡng  thể nhận  chữ ‘Hắc’: “ , Ca Cao giỏi quá, tại   học  tên của  ?”
 
“Con  cần, con   tên của Hắc Gia!” Nói   bé kéo tay Bạch Lâm, “Nói cho con  chữ ‘Gia’  như thế nào?”
 
“Hắc Gia?” Bạch Lâm khó hiểu  , nhưng Ca Cao cũng   nhiều với cô, chỉ ồn ào  học chữ ‘Gia’.
 
Bạch Lâm hết cách, đành  dạy   .
 
Đợi đến khi  nhóc  gần xong, liền thấy  cầm trang giấy trong tay  về phía Tôn Chuẩn và mấy : “Tôn Chuẩn, Vương Xa,    tên của Hắc Gia !”
 
Mấy    lập tức khen Ca Cao lên tận mây xanh. Bạch Lâm lặng lẽ  đến bên cạnh họ, bất tri bất giác, cô cảm thấy  và họ dường như  hình thành một lớp màng ngăn cách. Họ đang xa lánh cô,  lẽ là vì những lời  ngày hôm qua.
 
  bộ dạng họ bàn luận về Hắc Gia, phảng phất đều mang theo sự dịu dàng và ấm áp,   cho Bạch Lâm  chút tò mò về cái gọi là Hắc Gia đó là ai!
 
“Bạch Lâm đại nhân, đa tạ ngài hôm nay  dạy Ca Cao  chữ.” Tôn Chuẩn lúc  cung kính  đến bên cạnh Bạch Lâm, “Đồng thời cũng  một chuyện  thông báo cho Bạch Lâm đại nhân, theo quy củ của quốc gia tang thi, Tiểu Thi Vương của mỗi khu vực đều  giữ đài, cho nên mấy ngày nữa ngài cũng  lên võ đài!”
 
“Được,   !” Lên võ đài g.i.ế.c tang thi, cô tự nhiên là bằng lòng, bởi vì  đó xem Tôn Chuẩn c.h.é.m g.i.ế.c tang thi, cô  nhận định, chỉ cần ở  võ đài, cô  thể g.i.ế.c c.h.ế.t đối thủ.
 
Quả nhiên chẳng qua là ba ngày,  đến lượt Bạch Lâm giữ đài. Bạch Lâm  ngoài dùng xe, ai bảo khu vực của tang thi   xe. Vì khu vực khá lớn, cô cần gì   bộ?
 
 đợi đến khi cô   võ đài, mới phát hiện   ít tang thi đều  đến, còn  một  tang thi của khu ba cũng  ngoài.
 
“Xem kìa, vị đại nhân đó là  cấp 46   năng lực sáng tạo nguyên tố!”
 
“Ngày đó  cũng  thấy, vị đại nhân đó là thần tượng trong lòng !”
 
“Hắc hắc, dung mạo mỹ lệ, dáng  cũng  tệ, đây là  lãnh đạo mới của khu ba chúng !”
 
“Chậc chậc,   cô   bạn đời !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-chi-chi-ton-nu-cuong/chuong-459.html.]
 
“Có bạn đời thì ? Chẳng lẽ  bạn đời chúng  liền  thể nhào  lòng ?”
 
Nói ,  ít nam tang thi tự cho  là  trai trong giới tang thi bắt đầu rục rịch.
 
Cuối cùng vẫn là một con tang thi  râu  đầu, nhưng dung mạo  thể quy  hàng mỹ nam tử bước ,   phát  khí tức cấp 40, vì là từ khu ba , cho nên  bùng nổ lĩnh vực. “Đại nhân xinh , ngài xem  thế nào?”
 
Bạch Lâm  chằm chằm  đàn ông dò xét một phen: “Ngươi   là đối thủ của , huống hồ ngươi  là  của khu ba!”
 
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lời   ,  ít nam tang thi đều kinh ngạc  Bạch Lâm, ngay  đó  .
 
“Đây rõ ràng là tỏ tình, Bạch Lâm đại nhân  ý gì?”
 
“Cô …   là   cách tỏ tình giữa các tang thi chứ?”
 
“Rất  khả năng,   Bạch Lâm đại nhân  đây vẫn luôn ở bên ngoài, hơn nữa   ký ức của con , tự nhiên là  thể hiểu  phương thức tỏ tình cố hữu của các tang thi!”
 
“Tỏ tình của con  là như thế nào?” Những lời   ,  ít tang thi đều  , họ  khôi phục ký ức cũng  !
 
Bạch Lâm lúc  cau mày  đám tang thi đang thì thầm bên , vì tiếng  quá nhỏ nên căn bản   rõ họ đang  gì.  cũng  lúc  hẳn là   ai sẽ lên đài. Nhìn mặt trời rực rỡ  bầu trời,  chói mắt, Bạch Lâm trực tiếp lấy  một chiếc ô lớn  bằng da thú từ  gian, cùng một chiếc ghế mềm, cứ thế hiên ngang   võ đài.
 
Đám tang thi thấy cảnh    gì, mà lặng lẽ . Hồi lâu ,   ít tang thi rời khỏi phía  đài.  một giờ , cũng    xảy  chuyện gì, Bạch Lâm thấy phía  đài gần như tất cả các tang thi đều  rời , gãi đầu  chút  hiểu.
 
Lại đúng lúc , từ khu hai  một con tang thi đến, con tang thi  mặc một bộ áo giáp,  dẫn  đến là một nữ tang thi cấp 53, dung mạo cũng  kiều diễm.
 
Đợi đến khi  rõ dung mạo của  đàn ông đó, Bạch Lâm “đằng” một tiếng trực tiếp  dậy, trong mắt mang theo sự kinh hoàng!
 
Người đàn ông ôn hòa  đài lúc  cũng trừng lớn mắt   phụ nữ  đài, ngay  đó khóe miệng cong lên càng thêm cao, từ từ  lên đài, đẩy gọng kính của : “Bạch Lâm,  lâu  gặp!”
 
Bạch Lâm   đàn ông  mắt, nhíu mày, ngay  đó liếc  đám nữ tang thi   nữa tụ tập  đài: “Vị  ,   nhớ rõ ngươi!”
 
“Ta tên là Hỏa Nhật. Ngươi  quên  !” Người đàn ông vươn bàn tay trắng nõn của  đặt  mặt Bạch Lâm.
 
Bạch Lâm liếc một cái, trực tiếp nắm lấy: “Thì  là ngươi,   ngươi   một  lang bạt,  ngờ  đến quốc gia tang thi ?” Ngón trỏ của Bạch Lâm   lòng bàn tay : “Hàn Dục, ngươi đến đây  gì?”
 
“Bên ngoài thật sự quá vô vị, huống hồ ngươi cũng  còn ở đó nữa,  thì càng thêm vô vị.” Hàn Dục   nắm  tay Bạch Lâm, ngón trỏ khẽ động: “Ngươi  thể đến, tại     thể đến?” Cuối cùng dừng  một chút,  : “Ta lo lắng cho ngươi!”
 
Bạch Lâm trừng mắt  Hàn Dục, ngay  đó buông tay  , lùi  một bước: “Hỏa Nhật , ngươi định  khu ba?”