Cô  suy nghĩ như  là vì khí chất của Bạch Lâm. Dù  phô trương như những khách quý khác, ăn mặc cũng  bình thường, nhưng chính sự trầm lặng của cô  càng khiến    thể nghi ngờ. Người giàu luôn  những ý tưởng kỳ quặc của riêng . Bạch Lâm cũng  rõ đạo lý "mang ngọc trong  là  tội", bây giờ   là thời mạt thế dùng thực lực để  chuyện, với  phận một  bình dân, khó tránh khỏi   khác để ý. Vì  cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thản nhiên  với cô nhân viên xinh : "Gọi thẳng giám đốc của các cô  đây,  chỉ  chuyện với giám đốc!"
 
Cô nhân viên   sững sờ, suy nghĩ một chút  vẫn quyết định  tìm giám đốc, "Vâng,  cô vui lòng chờ một lát."
 
Chỉ một lát , một  đàn ông bụng bia mặc vest chỉnh tề  tới. Đôi mắt  lớn của ông   Bạch Lâm từ  xuống  một lượt. Bạch Lâm vẫn bình tĩnh  yên. Thấy ,  đàn ông lập tức mỉm ,  với cô nhân viên bên cạnh: "Còn  mau  pha ."
 
Dù ông   từng gặp vị VIP nào như , nhưng  dáng vẻ của cô, địa vị chắc  thấp, nên thà nhầm còn hơn đắc tội. Hơn nữa, với vị trí giám đốc chi nhánh của Chu Thị, mắt  của ông  tự nhiên  thể sai lầm, hôm nay nhất định sẽ  một thương vụ lớn. Nghĩ đến đây, nụ   mặt ông  càng rạng rỡ.
 
"Không cần , giám đốc, chúng   văn phòng của ông  chuyện !" Ở nơi công cộng thế , dù  một bức tường kính ngăn cách, nhưng rõ ràng  an .
 
Vị giám đốc  , sững sờ, văn phòng? Lẽ nào cô   xem những món bảo vật quý hiếm trong văn phòng? Nghĩ , ông  càng hớn hở, "Được, , , mời cô!" Ngay  đó, ông  trừng mắt  cô nhân viên vẫn còn ngây   đó, "Ngẩn   gì, còn   pha !"
 
Cô nhân viên lúc  mới phản ứng , vội vàng  pha .
 
Trong văn phòng giám đốc, Bạch Lâm  những món đồ trưng bày trong tủ kính, quả thật đều là đồ quý giá. Ha ha, thật đáng giá,  những món cô còn từng lấy  chơi, đáng tiếc đến mạt thế thì  đáng một cái bánh mì.
 
Vị giám đốc thấy ánh mắt của Bạch Lâm  hề sáng lên, cũng   vẻ tham lam. Rõ ràng ý của cô là mấy thứ  cô đều  coi trọng. Lòng ông  thầm nhảy dựng, cô gái trẻ tuổi  rốt cuộc là ai?
 
Sau khi  dạo một vòng, Bạch Lâm tìm một chiếc ghế sofa và  xuống.
 
"Cô   món nào  ý ?" Người đàn ông xoa xoa đôi tay  mập của , hỏi.
 
Bạch Lâm lắc đầu. Thấy thời cơ  chín muồi, cô mới hỏi: "Ông   viên kim cương thô lớn nhất hiện nay lớn cỡ nào ?"
 
Tuy  hiểu tại  cô đột nhiên hỏi điều , nhưng ông  vẫn trả lời: "Là viên Cullinan, nặng  3106 carat!"
 
"!" Bạch Lâm cầm lấy tách   bàn, nhấp một ngụm.
 
"Không thể nào, cả thế giới đều !" Người đàn ông nhíu mày, bây giờ ông  nghi ngờ cô gái    đến gây rối .
 
Bạch Lâm đặt tách  xuống, lấy  một chiếc hộp gỗ từ trong ba lô, ánh mắt  chằm chằm  đàn ông  đẩy về phía ông , "Xem ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-chi-chi-ton-nu-cuong/chuong-5.html.]
 
Người đàn ông  Bạch Lâm một lúc lâu, thấy ánh mắt cô vẫn bình tĩnh mới mở chiếc hộp , và ngay  đó kinh ngạc đến sững sờ, "Cái... cái ..." Dù  cũng là   trong ngành trang sức kim cương,    thể  phân biệt . Ông  vội lấy găng tay  đeo ,  đó lấy viên kim cương trong hộp , cân nhắc một chút, cũng  gần một cân. Nhìn  chất lượng, tuy   đặc biệt , nhưng rõ ràng đây  xem là viên kim cương lớn nhất. Nếu... viên kim cương   công ty của họ sở hữu, chẳng  sẽ  nổi tiếng thêm một  nữa , điều  rõ ràng là   lợi cho công ty của họ...
 
Khi  bình tĩnh , ông  mới nhẹ nhàng đặt viên kim cương  hộp, vẻ mặt  chút  hổ, nhưng cũng  nghi ngờ. "Cái ..."
 
"Viên kim cương lớn nhất thế giới!" Bạch Lâm lúc  mới mỉm , "Bán cho công ty của các ông,  là?"
 
"Cái gì!" Người đàn ông kinh ngạc  cô, thấy cô    đùa, tuy  , nhưng trong lòng  chắc chắn, "Cái ... là của cô?"
 
"Không ."
 
Người đàn ông   ngược  thở phào nhẹ nhõm, dù  nếu là đồ ăn trộm thì rõ ràng là phạm pháp, nếu     thì còn phiền phức.
 
"Là của gia tộc !"
 
"Gia tộc?" Người đàn ông  đó cũng    khí chất của cô, gia tộc như thế nào mới  thể nuôi dưỡng  một  như ?
 
"Xin ,  thể tiết lộ . Nếu   xảy  vấn đề, cần gấp tiền..." Câu  phía  giọng  nhỏ, nhưng vẫn   đàn ông  , mắt ông  sáng lên. Xem  đây là đồ sưu tầm của gia tộc họ, vì việc kinh doanh của gia tộc gặp vấn đề nên mới   . Điều   thể lý giải , dù   nhiều món đồ sưu tầm của các nhà sưu tập   ai cũng .
 
"Nếu  cần,  sẽ  cửa hàng trang sức khác!" Bạch Lâm   định cầm lấy hộp rời ,  đàn ông    thể để cô , nên tự nhiên là ngăn .
 
"Chuyện , cô  đấy, món đồ  quá quý giá, cho nên,   báo cáo lên tổng công ty." Người đàn ông nở nụ  lấy lòng.
 
Bạch Lâm   nhíu mày, "Cần bao lâu,  nhiều nhất chỉ  ba tiếng!"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
 
"Lập tức, lập tức, cô  đây chờ một lát." Nói xong, ông  liền lấy điện thoại .
 
Đợi 15 phút, Bạch Lâm mới thấy  ông chủ lớn nhất của Chu Thị, là một ông lão tóc bạc trắng. Nhìn thấy Bạch Lâm, ông  mới giật , tự giới thiệu một phen, hóa  ông  tên là Chu Quốc Phong. Bạch Lâm  từng  đến cái tên  ở mạt thế.  cô vẫn đưa tay , "Cháu tên Bạch Lâm!" Tên Bạch Lâm ở cả nước   bao nhiêu , nên cô cũng  cần lo lắng, dù  cũng   ai bắt cô xem chứng minh thư.
 
Chu Quốc Phong  thể tay trắng dựng nghiệp, thành lập nên một hãng trang sức lớn như  tự nhiên là  mắt  của riêng . Thấy cô gái nhỏ  kiêu ngạo  nịnh bợ, bình tĩnh như , trong mắt ông  tự giác mang theo vẻ tán thưởng. Họ Bạch, lẽ nào là... Nghĩ đến đây ông  dám nghĩ nhiều. Sau khi trò chuyện với cô một phen, ông vội vàng giám định viên kim cương trong hộp. Quả thật   coi là thượng phẩm, nhưng dựa  trọng lượng của nó, tuyệt đối  thể thu hút sự chú ý của  .