"Về Về, con điên  , con còn nhớ   con đòi tự sát,   Nhu Nghiên,  và bà ngoại sợ c.h.ế.t khiếp , con đừng gây rối nữa!" Cậu bé bên  lúc  vô cùng lo lắng.
 
"Không cần,  sắp  ba cướp  !" Lúc   nhóc  mới  đầu . Chỉ thấy đầu tiên là một đôi mắt long lanh đầy linh khí, khuôn mặt tròn trịa phúng phính cực kỳ giống Cảnh Tây Bắc, đôi môi nhỏ hồng phấn chu lên, vô cùng xinh , đáng yêu, dễ thương. "Tiểu cữu cữu,  đừng lo cho  nữa!" Ngay  đó, đôi mắt đen láy như quả nho tím đảo một vòng,  giọng  mang một tia nghiêm túc và uy hiếp, "Cậu mau   cho   , nếu   ,  sẽ  là  bảo   !"
 
"Hả?" Cậu bé dường như  chút  tin  tai , "Vậy     ba  đánh,   ngươi cũng  như  ?" Hắn còn tự hỏi    oan uổng như !
 
Cảnh Thần Phong, nhũ danh là Về Về,   ngây  một lúc,  đó phản ứng . Lần  là khi nào nhỉ, a! Hắn nhớ  , hình như là lúc   cẩn thận   em bé nhà dì Lá Cây, giẫm hỏng vườn rau nhà chú Tần,  đó dọa con bò sữa nhỏ nhà chú Lôi Hình,   hỏng bức tượng đá quý của chú Hàn Dục.
 
Sau đó vì sợ   đánh  m.ô.n.g nhỏ, nên  đổ hết lên đầu tiểu cữu cữu Trịnh Hạnh Phúc,  vẫn luôn  theo bên cạnh .
 
Ánh mắt lập tức trở nên đáng thương, "Tiểu cữu cữu, đó   là con , con còn tưởng là   cơ, cho nên  đó con còn  xin  các chú các dì!" Cho nên    ,   thì Trịnh Hạnh Phúc gánh hết.
 
Trịnh Hạnh Phúc  vẻ đáng thương rưng rưng nước mắt của  nhóc, cộng thêm khuôn mặt căng thẳng đang  ,  giành  sự đồng tình, liền nhíu mày, "Vậy ngươi xuống đây, xuống đây,  sẽ tin ngươi!"
 
"Không cần, tiểu cữu cữu,    , con ở trong nhà   địa vị gì cả, trong lòng  vĩnh viễn chỉ  ba thôi. Hừ, cái tên Cảnh Tây Bắc đáng ghét đó,  còn dám trừng mắt với tiểu gia, nếu   vì tiểu gia  quá nhỏ, sớm muộn gì cũng  ném  xuống biển rộng để bầu bạn với chú Tiểu Kim..."
 
Vốn dĩ Trịnh Hạnh Phúc còn  khuyên can, nhưng lập tức mở to hai mắt, mới phát hiện   từ khi nào,  ngọn núi pha lê, từ  cái cây lớn đó, một bóng đen nhẹ nhàng nhảy xuống, mặt lạnh băng, ánh mắt mang một tia hàn quang. Trịnh Hạnh Phúc vội , "Sao con    địa vị , tỷ tỷ và tỷ phu  yêu con mà!"
 
"Lừa quỷ ! Mới   . Nếu Cảnh Tây Bắc thật sự thích tiểu gia, tại  mỗi ngày đều bám lấy  của tiểu gia? Tiểu gia mới lớn chừng nào, dựa  cái gì mà Yểu Yểu, Tú Tú, còn  Phi Phi họ đều  thể ngủ cùng  , còn tiểu gia mới một tuổi   đuổi  khỏi phòng của ?"
 
"Đừng  nữa!" Trịnh Hạnh Phúc lúc  cảm thấy xung quanh  lạnh buốt, chẳng lẽ Cảnh Thần Phong  cảm nhận  ?
 
"Các  đều sợ ,  mới  sợ ! Ta chính là  ..." Chỉ là Về Về còn   xong  cảm thấy  lưng  gì đó khác thường, ngay  đó   ,  thấy bóng đen , hoảng sợ, bước chân lập tức   vững.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-trong-sinh-chi-chi-ton-nu-cuong/chuong-579.html.]
"Về Về!" Trịnh Hạnh Phúc thấy cảnh  hoảng sợ. Ngọn núi tinh thạch màu đỏ đó  thấp chút nào, ước chừng hơn 300 mét. Vì đều là dị năng giả, nên mới cảm thấy  nguy hiểm, nhưng dù  cũng là , hơn nữa  rơi xuống trong tình huống  hề chuẩn , một đứa trẻ nhỏ như  chắc chắn sẽ thành thịt nát.
 
"A! Ba ba!" Tiếng hét chói tai, Về Về đang ngã xuống mắt thấy sắp chạm đất, nhưng ngay khoảnh khắc mặt sắp chạm đất, cơ thể  bé đột nhiên dừng ,  đó liền rơi  một vòng tay rộng lớn. Vòng tay  tuy  chút khác với vòng tay của , nhưng vẫn  ấm áp. Thoát c.h.ế.t trong gang tấc, Về Về     chút sợ hãi nào, vì chuyện đáng sợ hơn  cũng  trải qua . Đã từng Cảnh Tây Bắc  để rèn luyện lòng can đảm của ,  cho tiểu Cửu Đầu Điểu chở  bay lên trời cao... Những chuyện đó đều là chuyện đau lòng của Về Về. Vừa    phản xạ  điều kiện gọi Cảnh Tây Bắc, lúc  Về Về cảm thấy   mất mặt, còn  tiểu cữu cữu của  thấy.
 
Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên  thấy một khuôn mặt y hệt . Về Về thấy  hừ lạnh một tiếng, lúc   vô cùng giống Cảnh Tây Bắc.
 
Trịnh Hạnh Phúc vội chạy đến bên cạnh Cảnh Tây Bắc, nhưng vẫn giữ  cách 1 mét,  bẩm sinh  sợ Cảnh Tây Bắc, "Tỷ... tỷ phu!" Thấy  gật đầu,  vội lo lắng hỏi  nhóc trong lòng , "Về Về, con   chứ?"
 
Về Về   gật đầu, vẻ  hổ vẫn  tan, "Không , hừ, chuyện  tiểu gia quen !" Trong giọng  tràn đầy sự lên án.
 
Cảnh Tây Bắc nhíu mày,  chút đau đầu. Cảnh Bạch Lâm trêu đùa đứa trẻ thật , xinh xắn,  lay động lòng , nhưng   ngờ con của   khó chiều hơn con  khác gấp trăm , "Hạnh Phúc, về nhà !"
 
"A!" Trịnh Hạnh Phúc  Cảnh Tây Bắc  xong,   ánh mắt lạnh lùng của , nuốt nước bọt, cuối cùng nhẫn tâm   đôi mắt như đang cầu cứu của Về Về, "Vậy , con  !"
 
"Không cần, tiểu cữu cữu,  đừng , Cảnh Tây Bắc sẽ ngược đãi con, ...   tìm  con đến đây, nếu  tìm ông ngoại cũng !" Về Về thấy  hình nhỏ bé của Trịnh Hạnh Phúc nhanh chóng chạy về phía nhà, vội giãy chân,  ngả  ngoài,  truyền  tâm trạng vội vàng của .
 
Chỉ là lập tức  Cảnh Tây Bắc nhấc lên. Cảnh Tây Bắc   nhóc đang đạp loạn xạ phía ,  khuôn mặt cực kỳ giống , chỉ  đôi mắt là cực kỳ giống Bạch Lâm.
 
"Người !" Về Về hét lớn một tiếng với Cảnh Tây Bắc.
 
Cảnh Tây Bắc  đau đầu. Hắn chẳng qua chỉ  rèn luyện cho con tính độc lập. Lúc nhỏ, nó  bám lấy  và Bạch Lâm,  thấy phiền. Sau một thời gian rèn luyện tính độc lập, nó thấy  là trốn. Bây giờ gan lớn hơn, bắt đầu nổi loạn chống đối . Hắn đặt con xuống đất, sắc mặt   lắm, lạnh giọng : "Về nhà!"
 
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Về Về hai chân nhỏ nhắn  chạm đất, định  gì đó thì thấy bóng dáng cao lớn của Cảnh Tây Bắc  bước ,  bĩu môi, cuối cùng vẫn  cam lòng đuổi theo. Chỉ là    bao lâu, đối với một đứa trẻ mới hai tuổi mà ,  thể  là mệt vô cùng. Nhà họ cách nhà    xa, vì Cảnh Tây Bắc  thích quá nhiều .