8.
Cung nữ  vội vàng rời , nhưng chỉ  mấy bước,   đuổi kịp.
“Vị tỷ tỷ ..."
 
Nàng  giật   , kinh ngạc  .
 
“Tỷ  từ  tới thế?”
Ta  hỏi  quan sát vẻ mặt nàng.
Ánh mắt nàng lảng tránh, gần như  dám  thẳng  .
 
Thấy ,  hạ thấp giọng, tiến lên một bước:
“Tỷ cũng thấy   ?”
 
Cung nữ khựng , lập tức phủ nhận:
“Không…  chẳng thấy gì cả.”
 
Nói xong liền xoay   rời .
Không chút do dự,  nhanh chóng bước tới, đưa tay bịt miệng nàng từ phía .
 
Cung nữ vùng vẫy dữ dội.
Tim  đập loạn, trong đầu trống rỗng, chẳng    .
 
Nàng  thoát , định bỏ chạy,  theo phản xạ đẩy mạnh một cái.
Rầm!
Đầu nàng va  cây cột bên cạnh, ngã gục xuống đất.
Máu từ trán trào , đỏ thẫm, loang lổ  ánh trăng, ghê rợn đến gai .
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
 
Nàng  bất động, sống c.h.ế.t  rõ.
 
Ta  từng g.i.ế.c .
Đây là  đầu tiên.
 
Cả  như hóa đá tại chỗ, mồ hôi lạnh túa  khắp lưng.
 
Ta hít sâu vài , cố gắng giữ bình tĩnh.
Đang định cúi xuống xử lý vết m.á.u thì  thấy tiếng bước chân từ vang lên, mỗi lúc một gần.
 
Ngẩng đầu  lên.
Dưới hành lang mờ tối, ánh đèn lồng lập lòe chiếu tới.
Thanh Lam và Quý phi  ngay đó, mắt  thẳng  .
 
Ta hoảng hốt lùi  một bước, thì liền cảm thấy một bàn tay đặt lên vai.
Lực  mạnh, ấn chặt khiến    cử động.
 
Giọng Lâm Vọng Đình vang lên, lạnh băng:
“Nương nương, đêm nay bắt  tận hai con chuột.”
 
9.
Trong điện Thúy Vũ, Quý phi ung dung   , chậm rãi mở lời:
“Ngươi   cung nữ  là  của Tần Quý nhân cài  bên cạnh bản cung ?”
 
“... Nô tỳ  .”
 
Con bé  nhướng mày:
“Thế   g.i.ế.c nàng ?”
 
Ta im lặng, đang cân nhắc nên trả lời thế nào thì  thấy con bé đổi giọng điệu:
“Vậy… tức là ngươi cũng thấy ?”
 
Thấy con gái cùng thống lĩnh cấm quân vụng trộm ...
 
Ta ngẩng đầu  Quý phi, chậm rãi :
“Thấy .  nô tỳ là  của Thúy Vũ cung,  rõ ai mới là chủ tử.
Sợ cung nữ   ngoài  bừa,  tổn hại thanh danh nương nương, nô tỳ nhất thời cuống quá mới lỡ tay g.i.ế.c .”
 
Dừng  một nhịp,  cúi đầu, thấp giọng :
“Nếu nương nương vẫn còn nghi ngờ, nô tỳ xin để mặc  xử trí.”
 
Quý phi hạ mắt   thật lâu.
Cuối cùng, khóe môi con bé khẽ cong lên:
“Lần đầu g.i.ế.c ?”
 
“... Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mau-than-cua-quy-phi/chuong-4.html.]
 
“Chắc dọa ngươi sợ  nhỉ.”
Con bé uể oải ngáp một cái:
“Trời sắp sáng , về nghỉ .
Dù  ngươi cũng coi như   bản cung trừ họa.
Cung nữ đó vốn đáng chết.”
 
Thấy con bé khẽ phất tay,  vội vã cúi  lui .
 
Mới   mấy bước, con bé  gọi:
“À đúng .”
 
Ta dừng bước, hỏi:
“Nương nương còn dặn gì ạ?”
 
Cúi đầu  xuống đất, một chiếc túi hương tinh xảo rơi bên chân .
“Thưởng cho ngươi.”
 
“Đội ơn nương nương.”
 
—
 
Ra khỏi nội điện, suốt dọc đường về, tim  đập dồn dập  thôi.
A Vân tuy là con gái của  ở kiếp , nhưng mười mấy năm xa cách, nó   còn là đứa trẻ  từng ôm trong lòng.
 
Ở  mặt con bé,  như bước   băng mỏng,  dám sơ suất.
Ta từng nghĩ đến việc  rõ  phận với nó ...
 
...  chuyện  quá hoang đường.
A Vân đa nghi  cảnh giác, sẽ  tin dễ dàng. 
Nó thậm chí  thể cho rằng   mưu đồ khác. 
Lúc đó… e là khó giữ mạng sống.
 
Ta siết chặt túi hương trong tay, bước chân vô thức nhanh hơn.
 
—
 
Sau một đêm kinh hoàng,  còn dính  chuyện g.i.ế.c ,  cứ nghĩ  sẽ trằn trọc tới sáng.
Nào ngờ,  đặt lưng xuống,   ngủ một giấc thật ngon.
 
Nhìn túi hương đặt bên giường, lòng  dâng lên cảm xúc phức tạp.
Túi hương   tác dụng an thần.
 
Còn  kịp nghĩ nhiều, Thanh Lam  đến viện .
Trước mặt các cung nữ, nàng truyền lời Quý phi: Quý phi phong   nhất đẳng cung nữ,  kề cận hầu hạ.
 
Ánh mắt hâm mộ của   dồn cả lên  .
Ta vội  hồn, bước lên lĩnh chỉ tạ ơn.
 
Khoác lên  bộ xiêm y của nhất đẳng cung nữ,  theo Thanh Lam tới chỗ Quý phi.
Con bé đang   tán cây hoa hoè, gió nhẹ lướt qua, tà váy khẽ lay, dung nhan khuynh thành.
 
Ta tiến lên hành lễ, dập đầu tạ ơn.
 
Con bé bỗng :
“Bánh hoa hoè ngươi , bản cung  thích.”
Rồi  hỏi:
“Ngươi học tay nghề từ ai?”
 
“Là từ…  nương của nô tỳ ạ.”
 
Quý phi  , ánh mắt dịu .
Từ khi  Thúy Vũ cung đến nay, đây là  đầu tiên  thấy con bé mang vẻ dịu dàng như thế.
 
Lòng  bỗng xót xa,  tự chủ liền hỏi nó:
“Nếu nương nương  ăn, nô tỳ sẽ  ngay cho .”
 
“Không cần.”
Con bé lắc đầu:
“Không thể ăn mãi một món.”
 
Ánh mắt Quý phi rơi xuống cánh hoa hoè rơi rụng  chân, khẽ thì thầm:
“Xem …  Lâm An đúng là khéo tay, ngay cả hương vị bánh cũng giống hệt …”