MAY MẮN ĐƯỢC GẶP NGƯỜI - 5
Cập nhật lúc: 2025-08-14 11:19:45
Lượt xem: 6,205
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Thời An chẳng mấy bận tâm, sấp giường, để trần lưng, chân còn khẽ đong đưa.
“Xuống tay nặng quá… Ngày cùng cha cướp, cũng từng tay ác như thế.”
“Hắn thế mà nhẹ tay đấy. Ta lúc nhỏ, từng đ.á.n.h gãy cả chân.”
Ta há hốc mồm :
“Độc ác ? Cha đ.á.n.h đau nhất cũng chỉ đ.á.n.h gãy ba cành liễu thôi.”
Cố Thời An liếc sang:
“Đánh ngươi? Ba cành liễu?”
Ta gật đầu:
“Hồi đó bướng, chịu theo ông chặn đường cướp của, còn khuyên ông bỏ nghề. Cha mắng vong ân, quất cho một trận.”
Thực là vì khi , tỷ tỷ ở học đường chửi.
Có cô nương mắng tỷ là con gái sơn tặc, dẫu học bao nhiêu sách vẫn là sơn tặc.
Tỷ cả một đêm, hỏi vì cha cứ nhất quyết cường đạo.
Thương tỷ, liền chạy hỏi cha, thể bỏ nghề .
Làm thợ rèn cũng , thợ mộc cũng xong, cùng lắm thì bán nha , nhất định sơn tặc?
Cha quất tới tấp, mắng là đồ vong ân, ăn cơm nhờ nghề sơn tặc mà khinh rẻ nó.
Đáng đánh!
Ta thực trách ông.
Ta ông cũng khổ. Làm sơn tặc bao năm, rửa tay khó vô cùng. Ta từng thấy ông xin việc, chủ quán thấy vội thu dọn hàng, sợ ông tới thu tiền bảo kê.
Như tỷ học, nhà quê vốn thu nhận nữ tử.
Là cha mặt mày dữ tợn chặn cửa suốt hai ngày, ném hai con gà c.h.ế.t đầu nhà ông , đưa lễ bạc hậu hĩnh, mới miễn cưỡng nhận tỷ.
Như cha , hưởng cái lợi từ nghề cướp, thật chẳng nên khinh thường nó.
Sống là , đừng so đo sống bằng cách nào.
Tối đó với tỷ, ai ngờ tỷ nổi giận:
“Hồ Đại Lực, ngươi quả là con gái sơn tặc, trái chẳng phân, cả đời chỉ đáng sơn tặc! Ta khinh các ngươi. Sau đường, đừng bảo là !”
Từ đó, giữa đường gặp tỷ, cũng giả vờ thấy.
Sợ chê nàng là sơn tặc.
bằng hữu của tỷ, vì cùng nàng mà tránh cướp, nên vui lòng đồng hành cùng nàng lúc tan học.
Tỷ khen :
“Đại Lực, cũng vô dụng.”
Bôi t.h.u.ố.c xong, Cố Thời An mặc y phục, dám tựa ghế, chỉ bên giường.
“Cha ngươi cũng lạ, cùng là con gái, chỉ thương mỗi tỷ ngươi? Chẳng lẽ ngươi hông con ruột?”
Ta vội xua tay:
“Sao chuyện đó! Ngài nhà nghèo đến mức nào ? Ngài ăn một bữa tốn bao nhiêu cơm ? Nếu con ruột, cha – một sơn tặc – bán lấy bạc từ lâu, nuôi bao năm?”
Vì ăn quá nhiều, nên nào cũng ăn cùng.
Mẹ , nếu để ăn , cả nhà sẽ nhịn đói.
Không con ruột, ai chịu nuôi như thế.
Cố Thời An xoay , đau tới hít một :
“Biết tại ngươi ngốc, như con bé ngờ nghệch .”
Ta chỉ lắc đầu, chẳng để bụng.
Một công tử sống sung sướng như , gì cái cảm giác đói cơm, sự khó nhọc của nhà nghèo khi nuôi một đứa trẻ.
Cố Thời An là cảm ơn. Vì giúp , coi như tâm phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/may-man-duoc-gap-nguoi/5.html.]
Không còn chê ăn khỏe, còn dặn nhà bếp mỗi bữa dọn cho sáu món thịt.
Ta ăn đến mặt bóng nhẫy, ngờ nghệch với .
Hắn cũng vui, xoa đầu hỏi dễ thỏa mãn thế.
Ta bảo, ăn no là hạnh phúc nhất đời. Hắn , bảo cứ ăn thoải mái, tiền.
Cố Thời An, quả là .
10
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cố Thời An vốn tính ham chơi.
Vết thương lành, nhịn nổi, lôi trốn khỏi phủ.
Lần , đích đến là Hoa lâu.
Đây là đầu đặt chân tới Hoa lâu — cả đời từng thấy chốn nào phồn hoa đến thế.
Nam nhân tiêu bạc như rác, chỉ để đổi lấy một nụ của giai nhân.
Mỹ nhân khoác xiêm y lộng lẫy như ánh trăng rắc xuống, bước nhẹ như mây lành.
Người ở đây hòa nhã vô cùng, chẳng giống ngoài đường — thấy là mặt mày sa sầm.
Những tỷ tỷ gặp ai cũng , miệng ngọt như mía lùi, một tiếng “ ” gọi mà lòng như mở hội.
Chẳng trách nam nhân thích tới nơi — chốn tiên cảnh như , ai mà chẳng mê.
Cố Thời An phe phẩy quạt, trêu đùa, mật chuyện trò với các cô nương, thẳng bước phòng Hoa khôi.
Ta sợ phá hỏng chuyện của , tự giác chặn ngoài cửa, thần giữ cửa.
Nào ngờ qua mấy thở, bên trong vang lên tiếng gọi .
Ta trừng mắt chằm chằm … hạ , buột miệng:
“Sao nhanh ? Vài ba cái xong? Đừng bảo là cha đ.á.n.h hỏng nhé?”
Cố Thời An chặn họng, trừng mắt, quạt rung bần bật.
Hoa khôi tỷ tỷ đến run cả vai:
“Thú vị thật, theo ngài? là đáng tiếc.”
Giọng tỷ tỷ dịu dàng hơn cả tỷ ruột .
Nàng thiết kéo xuống, còn đưa bánh ngọt cho .
“Chẳng kế mẫu của tỉ mỉ chọn cho đó .”
Cố Thời An ghé sát , nham nhở hỏi hoa khôi:
“Có xứng ?”
Nàng hừ khẽ:
“Chẳng hợp chút nào. Người là cô nương đoan chính, còn ngài là công tử phong lưu, thôi bớt hại .”
Giọng là trách mà như quen lâu năm.
Bị nàng đỏ cả mặt, ngoan ngoãn ăn bánh, ngây ngô.
Hoa khôi tỷ tỷ bỗng sang khuyên Cố Thời An, giọng mềm như nước:
“Thời An, ngài cứ thế mãi cũng . Thà thi, ngoài sống tự do, còn hơn dây dưa cùng bọn họ.”
Không hiểu câu chạm đến chân mày . Sắc mặt lạnh , vẻ bất cần cũng biến mất.
“Hoa Liên, từ khi nào kỹ nữ cũng khuyên rửa tay gác kiếm ?”
Lời thật khó , xót cho tỷ tỷ, len lén ngó nàng.