Me And Thee - Cảnh báo chú ý #31

Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:48:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trò chuyện thêm một chút, tiếng gõ cửa. Cả hai em cùng thì thấy một bóng cao lớn bước . Người đàn ông bờ vai rộng, đôi mắt nghiêng, toát vẻ nghiêm nghị, đeo kính gọng chữ nhật quen thuộc. Anh đang cầm một giỏ quà “chúc mau khỏe” tay.

“Anh Touch? Sao đến đây?” Peach mỉm nhẹ hỏi.

đến vì lo lắng thôi mà,” Touch đùa nhẹ, tiến gần.

“Cảm ơn đến, Touch. Thật cần vất vả đến mức .”

Peach, vẫn quá yếu để dậy, chỉ kịp nở một nụ lịch sự. Vị Chủ tịch công ty nhanh chóng tiến đến và lắc đầu.

“Không . Thật lòng, lẽ đến sớm hơn. Cậu thương khi việc, đó là trách nhiệm của .” Biểu cảm của mềm mại hơn với vẻ tiếc nuối thật sự khi đặt giỏ quà lớn lên bàn bên giường.

“Xem đây như một chút lòng ơn. Đừng lo, sẽ lo bộ chi phí điều trị của .”

“Không cần . chắc chắn sẽ khác lo phần đó .” Giọng Peach khá bình thản, nhưng tâm trí hướng về vị xã hội đen bí ẩn đưa đến phòng VIP . Nếu đó hết chuyện, Peach đoán sẽ nhận tiền từ Tawan bằng cách nào đó. Nhìn cách ngài Thee hành xử đó, Peach nghĩ cần dùng biện pháp cưỡng ép nào.

“Được , . Dù thì, để mời một bữa ăn nhé,” Touch mỉm ấm áp, dừng như chợt nghĩ điều gì. “Nói về công việc. Các file hình ảnh, còn giữ chúng ?”

Peach gật đầu, chút áy náy. “Vẫn còn… Xin , nhưng chắc thời gian để chỉnh sửa retouch các ảnh. thể sẽ cần xin gia hạn.” Cậu luôn nghiêm túc việc, đảm bảo mỗi dự án bàn giao đúng hạn và hình ảnh gần như thiện.

“Được, gửi file , sẽ nhờ đội nghệ thuật thiện,” Touch đề nghị.

thể .” Peach phản đối, nhíu mày. “ đồng ý tự xử lý phần nghệ thuật khi nhận dự án.” Cậu cẩn trọng về trách nhiệm, bao giờ để khác lợi dụng hoặc lợi dụng khác.

nghĩ là…”

“Đủ !”

Plub, lặng lẽ quan sát từ , cuối cùng lên tiếng, giơ tay ngăn cản cuộc trò chuyện. Gương mặt cô bình tĩnh, nhưng nhíu mày nhẹ lộ vẻ nghiêm nghị. Cô sang quát trai: “Peach, cần nghỉ ngơi. Anh hứa với em, việc, hiểu ?”

Sau một lát im lặng, cô vị khách. Khuôn mặt cô nghiêm túc, nhưng nụ chuyên nghiệp nhẹ nhàng hiện môi. “Chào . là Panatchakorm, em gái của Peach. việc ở bộ phận nghệ thuật của Công ty Arseny, nhưng cũng hỗ trợ các dự án freelance của họ. sẽ xử lý phần chỉnh sửa còn cho . Có ?”

Touch chớp mắt, bất ngờ ánh đầy áp lực và vững chãi của cô.

Cô nhanh chóng lấy bình tĩnh, đổi nét ngạc nhiên thành nụ ấm áp, đôi mắt nheo đầy thiện cảm.

“Điều đó thật tuyệt vời. Cảm ơn em, Panatchakorm.” Anh chìa tay lịch sự. “Anh là Touch. Rất vui hợp tác. Anh thể gọi em là Plub ? Vì chúng sẽ việc gần , gọi bằng tên sẽ phù hợp hơn.”

Plub liếc nhanh bàn tay lớn đưa tay bắt, môi nhếch nhẹ, nhưng nụ chạm đến ánh mắt sắc bén.

“Được thôi,” cô đáp ngắn gọn, rút tay nhanh chóng. Rồi với cử chỉ lịch sự nhưng dứt khoát về phía cửa, cô thêm: “Để tiễn . Mời lối .”

Đang hét lên trong đầu: “Plub đang đuổi ?” Peach chỉ dám thầm gào lên, dám thành lời. Nụ ngọt ngào sắc bén như d.a.o của Plub thật đáng sợ. Lần cuối thấy ánh mắt đó là vài năm , khi bạn trai phản bội bạn của Plub. Cô mỉm như , ngay khi đ.á.n.h đó đến nỗi rơi cả răng.

Cô chắc chắn đang giận dữ vì Touch nhắc đến công việc trong lúc cố gắng để Peach nghỉ ngơi. Thậm chí cô thuyết phục bệnh viện thêm một đêm cho yên tâm.

May mắn , CEO trẻ tuổi vẻ khó chịu. Ngược , vẻ khá thích thú, biểu cảm gần như vui sướng. Anh chỉ gật đầu lịch sự, lời chào tạm biệt về phía cửa một cách thong thả, như thể đang chờ Plub theo và dẫn ngoài một cách trang trọng.

Cuối cùng, Peach đành với Touch rằng sẽ về để việc với những bức ảnh. Chỉ đó, Touch mới rời , biến mất cùng Plub ngoài cửa.

Nhìn họ , Peach nhíu mày. Một cảm giác bất an lạ lùng tràn về, như thể sắp mất em gái tay ai đó điều gì đó. Dẫu , khi chuyện tình cảm đến, vẫn để cô tự quyết định và , âm thầm ủng hộ từ phía .

Hơn nữa, chính còn thể quản nổi cuộc sống của bản .

Một lúc , khi những lo lắng trong đầu bắt đầu dâng cao, Plub gọi điện, dường như cô cảm nhận nỗi bồn chồn của câu. Giọng cô cáu kỉnh, giận dữ, trách Touch nhắc đến công việc trong khi Peach đang viện, khiến Peach mệt mỏi .

Cậu trấn an cô bằng những lời dịu dàng khá lâu.

[Em sẽ tới nhà lấy file ảnh. Em xin nghỉ việc , em sẽ lo thứ. Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, chứ?]

Trước đây, Plub thường giúp Peach chỉnh sửa hình ảnh khi bàn giao cho khách hàng, đặc biệt những lúc nhận quá nhiều dự án và gần như quá tải. Dù đôi khi bực bội, nhưng kỹ năng của cô đáng tin cậy.

“Anh hiểu . Cảm ơn,” Peach đáp, cãi, quyết định Plub thêm lo lắng. “Tối nay em cần trông nom . Chỉ cần tất các bức ảnh và nghỉ ngơi thôi, ?”

[Em hiểu. Anh sẽ rời viện chiều mai đúng ? Em sẽ đến đón.]

“Được . Muốn ăn gì ? Anh mời, coi như trả công cho em.”

[Không, em sẽ mời ăn mừng viện!] Plub phàn nàn, nhưng nhanh chóng đổi giọng háo hức khi sắp ăn.

[Ăn shabu , Peach. Đã lâu ăn đấy!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-and-thee/canh-bao-chu-y-31.html.]

“Đó là món ăn chỉ lấy lý do thế?” Peach trêu, khúc khích. “Được , sẽ mua nước cho em, nhưng rượu nhé.”

Plub rên rỉ qua điện thoại, rằng cô sẽ khó trong lúc hồi phục. Peach chỉ , thực sự tin lời cô. Cậu cũng bệnh đến mức cần em gái chăm sóc từng li từng tí như .

Sau khi trò chuyện thêm một lúc và chắc chắn rằng Plub về phòng an , mới kết thúc cuộc gọi. Nhìn đồng hồ, nhận trời khuya và bắt đầu thấy mệt mỏi. Cơn chóng mặt đó trở về, lẽ vì ngủ đủ. Cậu quyết định nghỉ ngơi, và hết cần sạc điện thoại.

Cậu sang phía giường, nhắm mắt, cố gắng hít thở sâu, lấy năng lượng dù cảm thấy lười biếng. Một lúc , từ từ chống tay nâng lên. Cơn chóng mặt nhẹ lập tức xuất hiện, nhưng dữ dội như những ngày . Cậu chỉ đơn giản là mệt mỏi vì cả ngày.

Peach vươn tay hết cỡ, đầu ngón tay chạm dây sạc.

Thế nhưng, khi kịp rút dây, cửa phòng mở .

Cậu đầu , vẫn với tay về phía dây, và thấy bước đông cứng, mắt mở to kinh ngạc. Trước khi Peach kịp phản ứng, chạy tới, nhấc lên một cách dễ dàng và đặt giường chỉ trong một động tác mượt mà.

“Cậu đang ?” Chàng mafia nghiêm khắc mắng, khuôn mặt đầy lo lắng. “Nếu ngã gãy xương thì ? Sao gọi ai đó? Cậu chỉ cần bấm nút gọi y tá là xong.”

gọi ai chứ, ngài Thee? ở một mà.” Peach lười biếng trả lời, giọng mệt mỏi. “Hơn nữa, chỉ sạc điện thoại thôi. Sao gọi y tá chỉ vì việc đó chứ?”

“Gọi vệ sĩ ngoài phòng nếu cần giúp đỡ,” Thee quát lên, nhưng Peach nhận trong giọng gì đó kỳ lạ, một chút gì khiến nhíu mày.

“Khoan … Anh vệ sĩ ngoài phòng ?”

“Đương nhiên . để họ canh phòng . Chỉ là cho để khỏi phiền thôi,” Thee trả lời một cách điềm tĩnh, ánh mắt như : “Sao? Cậu nghĩ bỏ một ?”

chỉ là một nhiếp ảnh gia, cần vệ sĩ chứ? Anh định nhốt gì?” Peach càu nhàu, nhưng giọng trông nghiêm trọng.

Ngạc nhiên , Peach hề sợ hãi. Thậm chí, một cảm giác an kỳ lạ khi mặt.

Ông trùm mafia lắc đầu, nét mặt bất thường nghiêm trọng, trái ngược với sự thông minh, điềm tĩnh vốn của .

sẽ việc thích,” chắc nịch, nhấc điện thoại của Peach và cắm sạc bên cạnh. “Những đó chỉ tạm thời ở đây để đảm bảo chuyện gì xảy . Nếu ai đó lẻn tấn công trong lúc ốm thì ?”

“Và nữa?”

Peach định cãi , nhưng dừng giữa chừng. Thay đó, thở dài, một nụ nhẹ nở môi như thể thấy cả tình huống thật thú vị.

“Thôi , nhài Thee, hợp lý một chút . Ai mà thèm hại chứ?” Peach đáp, giọng pha chút mệt mỏi lẫn châm biếm. “Họ định gì? Chuốc t.h.u.ố.c độc? Cho ‘đăng xuất’ để tranh một món thừa kế hư ảo?”

“Ai mà … Một vụ kiện gia đình Veeraarpakorn khi tiền thật.” Thee với giọng nghiêm túc. Peach kìm , thực sự bật .

Nhìn thấy , môi ông trùm nhếch lên một nụ nhẹ, đôi mắt sắc bén thường ngày cũng dịu một chút. Anh chỉnh chiếc chăn quanh Peach, vén gọn các mép như đang chăm chút một vật quý giá.

“Nghỉ ngơi . Hồi phục càng nhanh càng . sẽ ở chăm sóc tối nay.”

“Chờ … gì cơ?”

Peach, chuẩn , bỗng thẳng dậy, mắt mở tròn kinh ngạc. Cậu nhầm ? Ông trùm mafia Nga đáng sợ thật sự định ở “trông nom” ? Cậu còn kịp xử lý ý nghĩ ! Vừa mới bắt đầu nghĩ đến việc cởi mở một chút với , mà bây giờ lao thẳng tình huống ?

“Tại chăm sóc ?” Thee quát, giọng sắc lạnh, ánh mắt cứng . “Cậu sắp xếp ai khác ở cùng tối nay ? Đừng mơ tưởng linh tinh. trả tiền cho phòng . Ai ngủ ở đây thì !”

Peach chớp mắt, lặng lẽ xử lý những lời nhanh như gió của , kịp phản bác. Dẫu , vì giọng điệu thật sự giận dữ, chỉ phiền lòng và cáu kỉnh, cũng để tâm quá nhiều. Có lẽ quen với việc .

“Không ai , ngài Thee. chỉ nghĩ thể cảm thấy thoải mái khi ngủ ở đây. .”

Cậu thấy nụ hài lòng hiện khuôn mặt Thee, môi khẽ nhếch lên một chút, phần nào khiến Peach cảm thấy yên tâm. Một phần tay thô ráp mà ấm áp của chạm trán , như đo nhiệt độ tạm thời, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Peach.

“Được . Nghỉ ngơi . Ngủ càng nhiều càng . Ngày mai sẽ đến đón viện, dẫn đến một nơi đẽ để tinh thần thoải mái.”

Peach bất ngờ dừng giữa chừng khi ngáp, tỉnh táo . Dường như vận xui của kết thúc. Kế hoạch của ông trùm mafia cho ngày mai đụng độ trực tiếp với kế hoạch mà hẹn với Plub.

“À… ngài Thee, thật sự xin , nhưng ngày mai thể cùng ,” Peach , giọng lưỡng lự, pha chút tội . “Plub hẹn đón , chúng sẽ ăn shabu cùng .”

Bản năng khiến Peach tự nhủ chuẩn cho màn “Thee ghen tuông, chiếm hữu” mà gặp quá nhiều .

đó, Thee chỉ dừng một chút, cúi xuống. Khi cuối cùng lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh, hề cáu giận như Peach tưởng tượng.

“Chỉ hai thôi ?”

“Vâng, lâu chơi với Plub, nên con bé rủ ,” Peach đáp.

“Được , cũng . sẽ trả tiền cho bữa ăn,” Thee , gật đầu như thể chuyện giải quyết. Không đợi câu trả lời, sang bảo Peach ngủ, kết thúc cuộc trò chuyện. Cầm iPad, Thee qua phòng tắt đèn chính, chỉ để một chiếc đèn nhỏ phía tấm bình phong. Anh xuống, chuẩn việc, mắt luôn để ý đến Peach suốt đêm.

Chờ ! Cậu đồng ý để Thee cùng khi nào ?

Loading...