Me And Thee - Cảnh báo chú ý #33
    Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:48:53
    Lượt xem: 1 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Plub nồi lẩu shabu đang nghi ngút khói, hai tay khoanh ngực, môi mím chặt. Trước mặt cô là hai đàn ông. Người nhỏ con phía trong là trai mà cô yêu quý hết mực, còn đàn ông to lớn bên ngoài, là mà cô từng nghĩ sẽ gặp ở một quán shabu bình dân như thế trong đời.
“Anh định giải thích cho em chuyện gì đang xảy ở đây , Peach?” Plub hỏi, giọng cứng như dao, kiên quyết động đôi đũa.
Peach, như thường lệ, chẳng buồn đáp. Cậu chỉ thong thả gắp một lát thịt heo, nhúng nồi nước sôi sùng sục, xoay vài vòng cẩn thận đặt lên đĩa của cô.
“Định lấy đồ ăn để bịt miệng em ?” Plub gắt, ánh mắt nheo , nhưng vẫn thản nhiên gắp miếng thịt bỏ miệng.
“Đừng tưởng chỉ một miếng là đủ dỗ em!”
Peach bật khẽ, tiếp tục gắp thêm thịt và rau cho cô, rõ ràng là đang cố dịu tình hình. Còn đàn ông bên cạnh - Thee, với dáng vẻ điềm nhiên và quyền thế, chỉ thản nhiên quan sát gọi thêm vài khay thịt nữa, như thể bàn vẫn chất đủ núi đồ ăn.
Ngay khi bước quán, Thee suýt chút nữa đòi… mua luôn cả cửa hàng. Peach mất đến năm phút để giảng giải cho về khoản phạt nếu gọi quá nhiều mà ăn hết. Thee chỉ nhướng mày, dường như thể hiểu nổi vì bận tâm đến chuyện “tính tiền” kiểu đó.
Peach suýt phát điên, vì tiền, mà vì nguyên tắc! Nguyên tắc thiêng liêng của dân ăn buffet: gọi thì ăn hết!
Tất nhiên, chỉ dám bực bội vò đầu bứt tóc , chứ tuyệt nhiên dám động đến sợi nào đầu Thee.
Plub ăn liếc sang, ánh vẫn đầy bất mãn. Dưới áp lực , Peach khẽ thở dài, đành lên tiếng. Giọng cố giữ bình thản, như biến tình huống khó xử thành chuyện chẳng gì to tát.
“Ngài Thee thanh toán bộ chi phí bệnh viện khi nhập viện,” , ngừng để lấy . “Nên nghĩ… mời một bữa cơm cảm ơn cũng .”
Peach suýt c.ắ.n trúng lưỡi. Cậu gần như chẳng bao giờ dối em gái. Mà thật , những gì cũng hẳn sai… nhưng cảm giác tội bắt đầu dâng lên từng chút một. Biết bây giờ? Rằng ông trùm xã hội đen đối diện nũng đòi ăn cùng cho bằng ư? Ai mà tin nổi chuyện đó chứ?!
“Trời ơi! Ngài Thee quả là tấm lòng nhân hậu!” Plub nở nụ rạng rỡ đến mức đôi mắt khép , trông vô cùng ngoan hiền.
với trai cô, nụ ngọt ngào quá mức đó còn đáng sợ hơn cả ánh lạnh như băng thường ngày.
“Có điều… một nơi rẻ tiền thế chắc hợp với khẩu vị của ngài. Hay là để hôm khác chúng chọn một nhà hàng tử tế hơn để cảm ơn, chứ?”
Thee chỉ nhướng mày, rõ ràng nhận dụng ý “đuổi khéo” , nhưng chẳng mảy may bận tâm.
Người đàn ông cao lớn chỉ ngả lưng tựa ghế, dáng vẻ nhàn nhã, thong thả nhấp ngụm xanh rẻ tiền của quán như chẳng chuyện gì.
“Không . Những việc thế thể đo đếm bằng giá tiền, mà bằng tấm lòng.”
“ ngài là Tổng Giám đốc bận rộn cơ mà,” Plub vẫn chịu thôi, giọng điệu lịch sự châm chọc. “Sao rảnh để nhận lời mời vội vã của Peach thế? Dù thì… nghĩ ngài nên về sớm thì hơn. phí thời gian quý báu của ngài .”
“Không hề phí. Nếu là trai cô, lúc nào cũng thời gian cả.”
Câu bình thản khiến Peach sặc , ho sặc sụa đến mức cả bàn đều ngoái . Plub thì c.h.ế.t trân, miệng há hốc, mắt tròn xoe vị Chủ tịch đang điềm nhiên cúi xuống vỗ nhẹ lưng Peach, như thể đó là việc đỗi tự nhiên.
Plub vội đưa khăn giấy cho , ghé sát , hạ giọng đến mức gần như rít lên: “Peach… chuyện là… là cái em đang nghĩ đó hả?!”
Peach chỉ thể đưa tay day thái dương, cảm giác bất lực dâng tràn. Tất cả công sức dàn xếp suốt mười phút … tan thành mây khói.
Peach khẽ thở dài, bất lực gật đầu một cái, động tác nhỏ đến mức gần như thể thấy, nhưng đủ để khiến Plub nổ tung vì phấn khích.
Cô lấy hai tay che miệng, đôi mắt sáng rực như chứa cả pháo hoa, vai run lên từng chặp, rung rinh như sắp bay khỏi ghế. Khuôn mặt cô rạng ngời, hạnh phúc đến mức lây lan. Mãi đến khi kìm phần nào, Plub mới ho nhẹ, gương mặt vẫn đỏ bừng, nhưng giọng trở nên nghiêm túc một cách khó tin.
Cô nghiêng về phía , và với giọng điệu trang trọng nhất mà cô thể thốt , hỏi thẳng: “Chủ tịch… ngài đang tán ?”
Miệng Peach há hốc, não trống rỗng. Một luồng nóng ran bốc lên từ cổ, lan thẳng lên má, khiến tai ù . Cậu quên mất ngăn Plub , quên mất rằng đứa em gái bốc đồng chẳng bao giờ sợ ai, càng giữ ý tứ.
mà… ai ngờ nó bốc đồng đến mức !
“Đừng gọi là ‘Chủ tịch’, cứ gọi là ‘ Thee’ là ,” vị mafia bình thản đáp, chẳng hề bối rối câu hỏi thẳng thắn . Anh trông còn thư thái hơn cả lúc bình thường nữa là đằng khác.
“Nếu chuyện thuận lợi… cô sẽ gọi là rể Thee.”
Cả Peach như hình. Mọi lời biện minh sắp thốt đều tan biến. Trong đầu vang lên một tiếng nổ ầm ĩ, và thứ còn chỉ là tiếng ù ù trong tai cùng khát vọng cháy bỏng bốc khỏi mặt đất.
Plub thì cúi đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y , gõ gõ xuống ghế liên hồi như tràn ngập cảm xúc. Một lúc , cô hít sâu, rõ ràng là đang cố kiềm chế, ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình tĩnh lạ thường, như thể từng chuyện gì xảy .
Còn Peach… thật sự chịu nổi nữa. Cậu , giơ tay che nửa khuôn mặt, cố giấu cơn đỏ mặt đang cháy rừng rực. Cậu thật sự chỉ đập đầu tường cho xong.
Để trốn khỏi cơn hổ c.h.ế.t , Peach cắm cúi nồi lẩu, chăm chú gắp thịt và rau nhúng nước dùng, động tác dứt khoát như thể sinh mạng phụ thuộc đó. Cậu chất đầy đồ ăn lên đĩa của hai còn , hy vọng rằng ép họ ăn sẽ khiến họ ngừng cái màn “tình trong như ” .
Phải mất một lúc lâu Peach mới lấy bình tĩnh. Khi cảm giác mặt trở màu bình thường, mới ho khẽ, cố đổi chủ đề, giọng gượng gạo: “Ờm… dạo … công việc thế nào ?”
Câu hỏi mà ba ngày qua vẫn canh cánh trong lòng - cuối cùng cũng , giữa bàn lẩu vẫn còn nghi ngút khói và hai khiến chui xuống đất trốn cho .
Họ cố gắng hết sức để giấu khỏi tin tức mới.
Có lẽ vì họ sợ sẽ bật dậy khỏi giường, ôm lấy laptop và bắt đầu việc. Hoặc tệ hơn nữa, cầm máy ảnh lên và bước thẳng khỏi cửa.
“Bộ sưu tập Mùa đông hoãn . May là em vẫn bắt tay thiết kế tạp chí,” Plub trả lời nhai miếng thịt heo cuộn phô mai, thưởng thức trọn vẹn hương vị béo ngậy. “Hiện giờ bọn em đang phỏng vấn mẫu mới cho chiến dịch quảng bá.”
Peach mím chặt môi, cảm giác tội trào dâng trong lồng ngực.
Dù lý trí rằng chuyện là của , nhưng những hậu quả kéo theo rõ ràng ảnh hưởng đến khác. Và chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến thấy yên lòng.
“Xin . Là do mà vất vả như ,” Peach khẽ, nở một nụ yếu ớt đầy áy náy, ánh mắt phủ một lớp buồn lặng.
Thee khẽ nhíu mày, trông như định gì đó, nhưng Plub lắc đầu dứt khoát, ánh mắt kiên định.
“Không cần xin , Peach. Chuyện của ,” Plub , nhún vai nở một nụ tươi rói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-and-thee/canh-bao-chu-y-33.html.]
“Dù thấy áy náy thì cũng thôi, nhưng thật nhé, chuyện chẳng liên quan gì đến cả. Em vui lắm khi thứ. Mà thật, cả ekip ai chuyện cũng đồng ý là nên mẫu. Tên đó thật sự phiền c.h.ế.t. Đến cả chuyên viên trang điểm còn than trời vì cơ mà!”
Peach chớp mắt, phần bối rối những gì . Theo những gì nhớ, Tawan đến mức tệ như . là ít và thiện lắm phim trường, nhưng cũng chẳng kiểu gây rắc rối khiến khác lưng. Ít nhất, đó là những gì Peach từng thấy.
“Không vì con ,” Plub hạ giọng, đổi sang kiểu nhỏ to của đồng nghiệp chuẩn “bóc phốt”, “Mà là cứ dính đến Aran là lập tức trở nên khó chịu vô cùng. Trang điểm đậm quá thì phàn nàn, quần áo hở quá thì càu nhàu. Lúc nào cũng chuyện để than! Trong khi mấy điều đó ghi rõ trong hợp đồng cơ mà, thích thì đừng ký ngay từ đầu chứ!”
Peach gật đầu, hiểu. Cậu từng tận mắt chứng kiến cái kiểu hành xử đó của Tawan mỗi khi Aran xuất hiện.
Hồi đó, Tawan cứ lẽo đẽo bám theo, đòi xem ảnh Aran chụp ngay cả khi buổi chụp còn kết thúc. Thật sự khiến phát cáu.
“Vậy là khỏi lo bày trò nữa hả? Dù thì hai vẫn còn chung hai mùa nữa mà,” Peach khẽ thở dài, tưởng tượng cảnh kịch tính sắp tới.
Plub chỉ mỉm , điềm nhiên.
“Chính là phá hợp đồng mà. Còn gì để kêu ca nữa?” Cô nhún vai, vẻ thản nhiên đến mức đáng để tâm. “Mà nếu dám gây rối, em sẽ chạy thẳng đến mách Thee cho xem!”
“Giỏi lắm! Lần mà đến báo với , sẽ bao cô sữa.”
Thee vẫn lặng lẽ thu thập thông tin, khéo léo gắp thịt và rau cho bên cạnh, động tác thuần thục, hề gián đoạn dù chỉ một nhịp. Anh khẽ gật gù, nét mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng - ít nhất thì bây giờ một mối bận tâm ít hơn để lo.
Anh lo lắng thấy nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng thể gánh bớt phần nào nỗi vất vả của bên cạnh. Còn Peach thì chẳng mảy may đoán trong đầu ông trùm đang nghĩ gì. Mà thật , cũng chẳng buồn . Cậu chỉ đơn giản là bỏ qua cuộc chuyện kỳ quặc đó, sang trò chuyện với em gái .
Kẹp một miếng thịt lên bằng đũa, Peach : “Cũng phần của nữa. Lần sẽ mua đồ ăn vặt bù cho em nha.”
Plub bật khanh khách, hề khách sáo, lập tức kể tên quán đồ ngọt yêu thích mà cô chị mua giúp, nhanh chóng chủ đề công việc: “À, nhân tiện luôn, em tin mẫu mới vượt qua vòng phỏng vấn đó.”
“Buhnga nhắn trong group chat cách đây lâu. Hình như hợp đồng cũng ký xong , lịch trình giờ trống, sắp buổi chụp lúc nào cũng .”
“Khoan … là Buhnga phỏng vấn?” Peach nhíu mày, cố nhớ . Buhnga là trợ lý của nhóm ba, đây còn suýt lên trưởng nhóm nếu Wivit chọn.
Theo lý mà , chịu trách nhiệm phỏng vấn là Wivit mới đúng chứ?
“Gã đó đuổi ,” Plub đáp, giọng vẫn vương chút bực bội, thậm chí buồn gọi tên . “Thật là nghỉ hẳn khỏi công ty luôn. Nghe đồn đang kiện vì tội lừa đảo, nhưng em cũng chắc lắm.”
Cả hai em theo phản xạ đồng loạt sang Thee. Anh chỉ khẽ gật đầu xác nhận, môi cong lên thành nụ mơ hồ, nhưng trong mắt ánh lên một tia sắc lạnh âm u.
Peach lập tức , giả vờ như , thấy gì hết. Còn Plub thì trông cực kỳ hài lòng, thầm cộng thêm vài “điểm thưởng” cho ông trùm trong đầu, miệng khẽ mỉm một cách đầy thích thú.
“Dù thì, mẫu mới siêu dễ thương luôn đó nha.”
“Dễ thương đến mức vô lý luôn . Ngoại hình lẫn tính cách đều cực kỳ đỉnh,” Plub , mắt sáng lên, giọng đầy phấn khích.
Cô còn giả vờ che mặt, khúc khích như đang thẹn thùng. Cái điệu bộ khoa trương đến đáng yêu đó khiến bật , đưa tay véo má cô một cái.
Peach sang bảo Thee rằng bắt đầu no , nên đến lượt ăn. khi kịp thêm, Plub - im lặng vài giây - chợt nghiêng đầu, buột miệng: “À đúng ! Người mẫu đó là fan của đó, Peach. Còn mong hợp tác với nữa.” Plub cau mày, vẻ tò mò. “Em định hỏi xem từng chụp trai đó ở , mà nghĩ chắc cũng vô ích thôi, quá nhiều khách hàng để mà thể nhớ nổi nữa .”
Peach cố gắng lục ký ức, tìm hình ảnh một mẫu đặc biệt ấn tượng gần đây. Trong đầu hiện lên một bóng hình mơ hồ, một trai cao lớn, vai rộng, gương mặt sắc nét, nổi bật đến mức khó quên.
… thể nào là .
Sau đó, đúng như lời hứa, Peach mang đến công ty một túi lớn đầy ắp đồ ăn vặt. À, ngoại trừ một chi tiết nhỏ thôi, chẳng hề tốn lấy một xu nào cho đống bánh kẹo đó cả.
Sáng hôm , như thường lệ, “ông trùm” xuất hiện văn phòng . Sau khi cùng ăn sáng, thong thả rằng buổi sáng việc ngoài, chiều sẽ . Trước khi , đưa cho Peach một chiếc túi to sụ.
Đó là túi bánh ngọt từ một tiệm sang chảnh, loại nơi mà chỉ một chiếc bánh nhỏ thôi cũng giá trời. Peach c.h.ế.t lặng, chằm chằm chiếc túi, gương mặt pha lẫn giữa bối rối và tin nổi. Trong khi đó, Thee vẫn bình thản như chẳng gì kỳ lạ xảy , dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc như thể chuyện hợp lý.
“Cậu là sẽ mang đồ ăn vặt cho họ, đúng ?”
“ là sẽ tự mua, chứ nhờ ai hết,” Peach thở dài, bất lực. “Mà cái đắt quá đó.”
“Thì ? Đồ ăn vặt là đồ ăn vặt thôi. Ai mua chẳng như .”
Giọng của “ông trùm” mang chút hờn dỗi, như thể x.úc p.hạ.m vì cho là sai điều gì. Peach chỉ lắc đầu, lườm nhẹ một cái đành nhận lấy túi bánh, tranh cãi thêm.
Dù … tiết kiệm một khoản cũng hại.
Mang theo chiếc túi đắt đỏ, Peach thẳng đến phòng họp chung của nhóm. Chỉ đặt túi bánh xuống bàn, cả nhóm ùa tới như lũ trẻ trong tiệm kẹo, mắt ai nấy đều sáng rực khi thấy những hộp bánh tinh tế.
“Peach! Anh mua hết đống cho bọn em á?” Plub reo lên, khuôn mặt bừng sáng. Cô trai hứa sẽ mang đồ ăn vặt đến chuộc , nhưng ngờ … sang trọng đến thế .
“Coi như là dàn hòa với ,” Peach khẽ.
“Khoan , thật sự mua mấy cái hả?” Plub hỏi , đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, nụ ranh mãnh như đoán sự thật.
Bị bắt quả tang, Peach chỉ thể thở dài, gật đầu cam chịu. Plub bật sảng khoái, thò tay túi lục ngay phần của , chẳng chút ngần ngại.
“À đúng , Peach! Đây là mẫu mới sẽ việc với chúng đó,” một đồng nghiệp khác gọi lớn. Peach nhận cô là của bộ phận PR - phụ trách liên hệ với mẫu trong các buổi chụp hình.
Tay ôm hai túi bánh, Peach tò mò bước gần. Cậu thấy một trai cao lớn đang chuyện với một thành viên trong đội. Nhìn từ phía , dáng trông quen đến lạ, nhưng Peach vẫn nhớ là ai.
Cậu đưa một chiếc túi cho nhân viên PR, để giới thiệu bản . Khoảnh khắc , khuôn mặt hiện - đến ngẩn ngơ, đôi má phúng phính khiến vẻ ngoài thêm phần trẻ trung, đáng yêu. Trông quá mười bảy, mười tám tuổi.
Peach khựng , nụ môi thoáng chùng xuống vì bất ngờ.
Còn trai thì chỉ rạng rỡ hơn nữa, đôi mắt to sáng cong lên như trăng khuyết.
“Chào , Peach! Rất vui gặp !”
“Kinn!”
