Me And Thee - Cảnh báo chú ý #38

Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:11:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay bên ngoài cánh cửa văn phòng khép hờ, hai cặp mắt đang dán chặt bên trong, dõi theo từng cử động, từng ánh , từng cử chỉ giữa hai . Dù ở quá xa để họ gì, nhưng từng động tác, từng biểu cảm đều khắc sâu trong tâm trí của cả hai.

Cặp mắt đầu tiên thuộc về Mok, thư ký riêng của Thee — vẫn lặng lẽ quan sát vì lo lắng. Dù tin rằng ông chủ của sẽ bao giờ tổn thương Peach, nhưng tâm trạng thất thường của Thee dạo gần đây khiến khỏi bất an.

Cặp mắt thứ hai thuộc về Rome, em trai của Thee. Cao lớn, vạm vỡ chẳng kém trai, đang vòng tay ôm gọn lấy Mok từ phía , cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu , đôi mắt ánh lên vẻ tò mò thích thú khi theo dõi cảnh tượng mặt.

“Không ngờ ngày trai si mê đến mức ,” Rome khẽ, giọng trầm lẫn tiếng rúc rích trong ngực.

“Chuyến đúng là đáng giá thật. Có lẽ nên gọi cho và kể chuyện quá.”

“Ngài Krich, xin đừng trêu ngài Thee nữa.” Mok nhỏ, thẳng nhẹ nhàng đẩy Rome . Cậu khép cửa , trả gian riêng tư cho hai bên trong.

“Cậu cũng mà, bà là chuyên quyền một đấy,” Rome tinh quái, rút điện thoại và bắt đầu lướt danh bạ.

“Nếu tin , khi bà còn vui quá mà đặt vé bay thẳng sang Thái ngay.”

Mẹ và cha của họ là một cặp vợ chồng hiện đại, phóng khoáng. Mẹ — từng là siêu mẫu kiêm diễn viên nổi tiếng — nhiều bạn bè trong giới nghệ thuật và luôn cởi mở với hình thức tình yêu.

Còn cha thì khác. Ông chẳng quan tâm đến giới tính định kiến nào cả.

Điều ông lo nhất chính là việc đứa con trai cả quá mải mê công việc mà lãng quên tình yêu. Một đàn ông lãng mạn đến tận xương tủy, yêu vợ suốt gần bốn mươi năm, ông chỉ mong các con cũng thể tìm một để chia sẻ cuộc đời — như ông từng.

đoán bà sẽ còn vui hơn nếu chính ngài Thee là kể tin cho bà.”

Rome dừng , ánh thoáng trầm ngâm, một tia nghịch ngợm lóe lên trong đôi mắt xám bạc. Hắn nghiêng xuống, nụ nửa miệng hiện nơi khóe môi. “Vậy thì… Mok , em gì để bịt miệng ?”

Lông mày của thư ký khẽ chau , gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh dù sắc hồng mờ dần lan lên hai má. Mok hít sâu một , mím môi, bước tới, hai tay nâng lấy khuôn mặt của Rome và đặt lên môi một nụ hôn dứt khoát.

khi Mok định , Rome tay nhanh hơn.

Đôi tay mạnh mẽ của mafia trẻ siết lấy eo Mok, kéo gần hơn, một tay trượt lên, ôm lấy gáy . Nụ hôn vốn chỉ là trò đùa thoáng qua bỗng trở nên sâu hơn, nặng nề hơn, khi đôi môi Rome áp sát với sự thôi thúc thể kiềm chế. Một thoáng chạm nhẹ của đầu lưỡi lướt qua môi Mok, luồn , biến nụ hôn thành một cuộc quấn quýt nóng bỏng khiến nhỏ hơn thở gấp.

Mok yếu ớt đ.ấ.m n.g.ự.c Rome phản đối, cuối cùng mới gượng thoát đủ để thở. Rome vẫn chịu dừng. Anh cúi xuống, cướp thêm vài nụ hôn nữa, mặc cho khuôn mặt Mok đỏ bừng đến tận tai.

“Cái đó… quá đắt cho một hối lộ đấy.” Mok lắp bắp, che miệng bằng cả hai tay, trừng mắt Rome, hai má vẫn hừng hực đỏ. Rome chỉ lớn, trông cực kỳ mãn nguyện khi thấy Mok hậm hực bỏ về bàn việc.

Rome sẽ ngoài mua cà phê, nhưng khi Mok khuất bóng, liền rút điện thoại , miệng nở nụ đắc ý. Anh gõ nhanh một tin nhắn gửi nhóm chat gia đình: “Tình cờ thôi, nhưng con đang định mời sang Thái Lan chơi. Có một bất ngờ nhỏ đấy — nhưng tự hỏi mới nhé.”

Trong khi đó, ở trong văn phòng, ánh mắt tự tin và giọng đầy sức thuyết phục của Thee như kéo Peach gần hơn. Bức tường yếu ớt mà dựng lên bấy lâu sụp đổ. Bối rối nhưng thể cưỡng , Peach khẽ gật đầu, tim đập thình thịch như sắp nổ tung trong lồng ngực.

Khoảnh khắc câu “đồng ý” thốt , Thee nở nụ rạng rỡ nhất mà Peach từng thấy. Đôi mắt ánh lên, lấp lánh như pháo hoa rực rỡ, chan chứa ấm và sự ngọt ngào. Màu xám khói trong đôi mắt — thứ sắc màu mà Peach vẫn luôn say mê — giờ đây dường như càng hút sâu hơn, khiến thể thoát khỏi sức quyến rũ .

xin kiềm , nhưng hứa sẽ quá xa .”

“Thee,” Peach khẽ gọi tên . Giọng trầm của Thee như chất chứa bao kìm nén. Anh từ từ buông , chậm rãi như thể đang lưu luyến chút ấm còn sót . Bởi , nếu cứ tiếp tục, lẽ sẽ chẳng thể dừng nổi.

“Đói ? mời. Coi như ăn mừng ngày đầu tiên của chúng ,” Thee , dậy đưa tay . Peach bàn tay đang chìa tới, khóe môi khẽ cong thành một nụ nhỏ. Dù vẫn còn nhiều điều chắc chắn, vẫn bước tới — và chẳng hiểu , thấy lòng nhẹ nhõm, vui đến lạ.

“Ăn mừng ngày đầu tiên luôn hả?” Peach bật khẽ, cố che vẻ ngượng ngùng hiện rõ mặt. Cậu khẽ kéo tay , nhưng dù cố thế nào, Thee cũng chẳng chịu buông.

Ngược , nắm chặt hơn, ánh mắt nghiêm nhưng khóe môi khẽ cong.

“Đây là ngày kỷ niệm 0 mà, Peach. Tất nhiên là quan trọng .”

Nói xong, Thee , đẩy cửa bước , kéo Peach theo như thể đó là điều hiển nhiên nhất thế gian. Đến bên ngoài, vẫn nắm tay , dặn dò thư ký vài câu.

“Mọi thứ ở nhà hàng chuẩn xong hết chứ?” Thee hỏi.

“Hoàn tất , thưa sếp. Đây là chìa khóa xe,” Mok đáp, đưa chìa khóa bằng động tác thuần thục, khóe môi thoáng hiện nụ hiếm hoi — vẻ cũng phấn khích.

“Chúc mừng sếp. Và chúc mừng cả Peach nữa.”

“Cảm ơn. À, nhớ đ.á.n.h dấu hôm nay lịch cho nhé, ngày quan trọng đấy. Mỗi năm gạch một .”

Peach, đang định , liền đầu bên cạnh. Anh chỉ khẽ nhướn mày, như thể hỏi ngược : “Sao, gì lạ ?”

Không đợi trả lời, Thee bước tiếp, tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Peach, kéo theo.

“Có gì sai ? Mok là thư ký của , quản lý bộ lịch trình của ,” giọng Thee thản nhiên khi hai tiến về phía thang máy, tay vẫn giữ chặt buông. Thậm chí còn khẽ kéo Peach gần để song song.

bảo Mok đ.á.n.h dấu sẵn hết — sinh nhật, họp mặt gia đình… giờ thêm hôm nay nữa thôi.”

Peach hé môi định phản đối, nhưng thôi. Giải thích gì, chỉ thêm mệt. Cậu cúi đầu, mặt nóng bừng lên từng chút theo mỗi bước . Dù thì, chuyện hổ nhất vẫn đến .

Văn phòng của CEO ở giữa tòa nhà, và vì thang máy riêng nên nhân viên khác cũng dùng chung. Nghĩa là, từ lúc họ rời phòng Thee cho đến khi xuống đến tầng hầm bãi xe, vẫn hề buông tay , dù chỉ một giây.

Tất nhiên, điều đó thu hút ánh .

Một vài nhân viên lén liếc qua, ánh mắt pha lẫn tò mò và thích thú. Những thuộc nhóm Peach thì mở to mắt, nửa ngạc nhiên, nửa cợt. Có còn giả vờ “ồ” lên một tiếng, hoặc che miệng khúc khích.

Đỉnh điểm của màn “bẽ mặt” là khi thang máy dừng ở tầng phòng nghệ thuật. Đang chờ sẵn ở đó là Plub — trông thấy cảnh tượng liền bật nhảy như trúng .

Cô nàng nở nụ tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh niềm hứng thú khi đảo qua giữa Thee và Peach.

“Vậy là cuối cùng cũng thành hả, Thee?” Plub giọng ngọt lịm, như thể đang tán gẫu cùng bạn , chẳng mảy may e ngại cấp .

Thee chỉ nhếch môi , ánh mắt sáng lên vẻ mãn nguyện — hề bối rối sự táo bạo .

“Dĩ nhiên . Và cảm ơn em giúp nhé.”

“Em gọi món cá hồi nha!”

“Yên tâm, để lo hết.” Thee đáp ngay, giọng mềm tự tin. Anh sang Peach, ánh mắt như mong chờ điều gì đó — dường như đang đợi một lời khen.

“Thật đấy, đừng chiều Plub quá mức như nữa,” Peach lẩm bẩm, mím môi cố tình , tránh ánh chững chạc đầy ẩn ý trong mắt Thee. Cậu cảm giác hai họ bắt đầu hợp … quá mức, và hiểu vì điều đó khiến khó chịu.

“Còn vụ đồ ăn Hàn nữa, cảm ơn , nhưng đừng mua nữa nhé.”

“Sao ? Không ngon ?” Thee nhướn mày, vẻ ngạc nhiên hiện rõ. Anh sang Plub — nhanh chóng nhập vai “em gái nhỏ” của — và : “ bảo mà, chỗ đó rẻ quá. Lần tới chọn nơi sang hơn. Hoặc nếu thèm đồ Hàn thật sự, để đưa em ăn tận nơi luôn.”

“Lần bay sang Hàn cùng nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-and-thee/canh-bao-chu-y-38.html.]

Vừa thấy Thee đến chuyện “thuê đầu bếp Hàn riêng cho bữa ”, Peach lập tức giơ tay cắt ngang, cố kéo cuộc trò chuyện thực tế.

“Đủ ,” Peach thở dài, sang nhắc em gái: “Plub, đừng lấy đồ ăn của khác như thế nữa.”

Plub lè lưỡi, nở nụ tinh nghịch, như sực nhớ điều gì đó, cất giọng: “À , Peach, hôm nay dọn đồ về căn hộ ? Em hẹn ăn tối, chắc về muộn lắm đó. Anh chứ, cần em phụ mang đồ ?”

“Không cần , đồ cũng nhiều,” Peach đáp, ánh mắt nheo , giọng mang chút nghi ngờ. “ mà… em ăn với ai ? Trước giờ em đến ai như thế.”

Peach gần như hết bạn bè của Plub, và mỗi , cô em đều rõ ràng.

Vậy mà , khi hỏi, Plub chỉ ranh mãnh đáp lấp lửng: “Lúc nào dịp, em kể cho nha.”

Chàng nhiếp ảnh trẻ thở dài một , chỉ dặn cô em cẩn thận để cô công việc, trong lòng vẫn thấy chút bất an khó hiểu.

Hai cùng bãi xe. , vì chiếc xe đen quen thuộc, mắt họ là một chiếc siêu xe thể thao màu xanh chanh nổi bật rực rỡ.

“Wow… xe quá,” Peach thốt lên, tay khẽ chạm xe, ánh mắt giấu nổi sự kinh ngạc. “Chắc đắt lắm nhỉ?”

“Nếu em thích, tặng em luôn.” Thee đáp ngay, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến khác ngỡ ngàng. Anh khẽ cau mày, như đang thật sự cân nhắc.

mà… em nên nhận xe cũ nhỉ? Để đặt cho em một chiếc mới.”

“Không, cảm ơn,” Peach đáp dửng dưng, quá quen với những lời khoe khoang về sự giàu của Thee. Thấy định thêm, Peach vội chuyển chủ đề: “À, mà… ai chọn màu xe ? Trông nổi bật thật.”

chọn đấy. Bình thường thích mấy màu sáng, nhưng với chiếc xe như thì chọn tông tối mới tạo khí thế. Khi gặp khách hàng, cần trông đủ… áp đảo một chút.”

Peach nhướn mày , chắc hiểu hết ý . nghĩ — ừ thì, cũng hợp với một như , doanh nhân thành đạt, chứ kiểu công ăn lương như . Nghĩ , Peach chỉ khẽ gật đầu, hỏi thêm.

Thee tiếp tục lái xe, rằng nên ghé qua nhà em gái để lấy nốt đồ của Peach. Anh vui vẻ đề nghị sẽ giúp chuyển đồ, giọng thoải mái đến mức Peach thoáng tự hỏi — chẳng lẽ nôn nóng dọn về nhanh hơn? thấy Thee vui như thế, chỉ mỉm , phản đối nữa.

Thật đồ đạc cũng chẳng nhiều — chỉ vài món cá nhân còn để ở nhà Plub: ít quần áo, chiếc laptop, vài tập tài liệu. Mấy thứ lặt vặt khác gửi ở nhà em gái, còn một vài món nhỏ thì vẫn đang để ở nhà .

Thee đỗ xe tầng, nhất quyết lên phòng em gái.

“Con bé còn độc mà, cần lên ,” , giọng nửa đùa nửa nghiêm.

Peach khẽ , trong lòng chút nhẹ nhõm vì Thee quan tâm em gái — nhưng cũng khỏi thấy nghi hoặc. Sự thiết tự nhiên giữa hai … hình như quá mức thì . Ý nghĩ khiến khẽ cau mày.

--

Chàng trai cao lớn xách vali , để Peach cầm laptop khỏi xe. Dáng tự tin và tự nhiên đến mức nhân viên tòa nhà cũng chẳng hỏi han gì, cứ thế để bước . Peach thở một , lặng lẽ theo — nhưng định bước thì một nhân viên bảo vệ trung niên chạy chào:

“Cậu Peach, sớm ? Mọi thứ vẫn xử lý xong mà.”

“Sửa cái gì cơ?” Peach cau mày, ngạc nhiên hỏi .

“Hả? Cậu nhóm chat chung của chung cư ?” Người đàn ông lôi điện thoại , tìm tin nhắn đưa cho Peach xem.

“Đường chính phía đang thi công, họ hỏng đường ống nước chính nên cắt nước cả tuần để sửa. Vẫn xong .”

Peach vội rút điện thoại kiểm tra. Hóa mấy ngày nay mải việc ở nhà em gái, chẳng buồn xem tin tức trong nhóm. Thông báo còn tắt từ lâu, nên nếu tự mở xem, đúng là chẳng gì thật.

Cậu cảm ơn nhân viên trở xe, trong lòng bực bản cập nhật sớm hơn.

“Giờ tính đây?” Thee hỏi khi mở cửa xe, giọng chút lo lắng.

“Chắc tối nay ở tạm nhà Plub ,” Peach , tựa đầu lên khung cửa kính, thở dài mệt mỏi. “Cũng tội con bé… Nó cứ nhất quyết chịu cho trả tiền điện nước. Mà nếu khách sạn thì thế nào cũng càm ràm cho xem.”

Người đàn ông trẻ, mang dáng dấp của một kẻ từng trải và quyền lực, im lặng một lúc. Ánh mắt nheo , như đang suy tính điều gì, đột ngột lên tiếng: “Hay là em ở nhà ?”

“Hả?” Peach ngẩng lên, giọng đầy kinh ngạc. Cậu sang Thee, hiểu vì căn hộ của bỗng nhiên thành lựa chọn thế.

“Căn hộ của khá rộng,” Thee giải thích bình thản, như thể đang chuyện công việc. “Có bàn việc thoải mái cho em, phòng khách luôn sạch sẽ vì dọn dẹp thường xuyên. Trong phòng khách còn TV lớn — em thể xem phim cả đêm cũng . Tiền điện nước đừng lo, giàu, mấy khoản đó chẳng là gì cả.”

Anh như đang liệt kê ưu điểm của một món hàng, cố tình “dụ dỗ” bằng giọng điệu trầm ấm đầy tự tin.

Peach khẽ , ngại bối rối.

“Cảm ơn , nhưng phiền. thể thuê tạm khách sạn hoặc phòng trọ ngắn hạn, cũng quá bất tiện .”

“Sao ngại? Chúng là một cặp mà,” Thee nghiêm túc, ánh mắt rời . Giọng mang theo vẻ kiên định của một từng thương lượng hàng trăm hợp đồng. “ chăm sóc cho yêu thì gì sai?”

Anh dừng một chút, dịu giọng hơn: “Với , nếu em ở căn hộ của , thể ở bên cạnh. Lúc em ăn, sẽ cùng. Khi em việc, thể giúp đỡ. Nếu em thức khuya, cũng sẽ thức cùng.”

Anh mỉm , nửa đùa nửa thật.

“Xem chỉ là yêu, mà còn là bạn, là , là đồng minh của em luôn đấy.”

Peach đưa tay che mặt, hai má đỏ bừng đến mức chắc rằng chúng sắp cháy luôn .

Không thể tin nổi — thật sự thản nhiên “rao bán bản mặt như .

Trời đất ơi, quê c.h.ế.t luôn…

Không chịu nổi nữa !

“Nếu em thích thì mua cho em căn hộ mới. Nói thật, chỗ em ở chẳng an gì cả. Làm họ thể để lạ tự do như thế ?”

Thee dứt lời rút điện thoại , định bấm gọi đó.

“Anh định gì thế?” Peach hốt hoảng.

“Gọi cho Mok. sẽ bảo gửi danh sách mấy căn hộ mà hôm nay thể mua. Mình chọn luôn bây giờ. để em ở chung cư thuê khách sạn .”

“Không cần !” Peach cuống quýt, vội đưa tay giật chiếc điện thoại khỏi tay , nhận Thee nghiêm túc.

“Được , ! hiểu !” Cậu thở dài, gần như đầu hàng. “ sẽ ở căn hộ của tuần , ? Phiền chút .”

Thee , bàn tay to ấm áp khẽ bao lấy tay Peach. Những đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn lên mu bàn tay , nụ thoáng qua môi — điềm nhiên, mãn nguyện.

“Rất hân hạnh.”

Loading...