Me And Thee - Cảnh báo cuối cùng

Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:13:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tòa biệt thự nguy nga sâu trong khu đất, cách cổng chính hàng trăm mét. Vệt bánh xe hằn rõ, kéo dài thành một lối xuyên qua màn tuyết trắng muốt bao phủ cả khuôn viên. Hai bên đường, những khu vườn chăm sóc kỹ lưỡng – giờ ẩn lớp tuyết dày – vẫn thấp thoáng phảng phất nét của chúng ngay cả trong mùa đông giá lạnh. Không xa đó là một đài phun nước bằng đá, mặt nước đóng băng cái rét cắt da.

Một chiếc xe châu Âu màu đen bóng dừng cổng chính của biệt thự. Khi xe ngừng hẳn, một đàn ông cao lớn mặc vest đen bước xuống từ ghế lái, ánh mắt quét khắp xung quanh cẩn trọng khi mở cửa . Từ trong, một thanh niên trẻ tuổi với dáng vẻ uy nghi bước , đôi mắt xám khói ngay lập tức hướng về bên cạnh. Không một lời, cúi xuống nhẹ nhàng bế cô bé đang ngủ say, ôm gọn lòng. Bàn tay còn đưa để đỡ một đứa trẻ khác bước xuống xe.

Phía bên , Peach bước , chắc chắn rằng của Arseny dỡ hết hành lý và quà tặng, mới tiến gần, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé. Nhờ , Thee thể yên tâm ôm cô con gái nhỏ hơn trong vòng tay .

Một vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen đẩy cánh cửa lớn của biệt thự , khẽ cúi đầu khi chủ nhân và gia đình bước . Đám gia nhân, vốn huấn luyện kỹ lưỡng, lập tức cúi thấp đầu, tránh ánh trực tiếp với vị ông chủ trẻ cùng những của . Peach, nay quen với nghi thức , nắm tay con trai ngay Thee, cùng bước ngôi nhà.

Bên trong, ấm lập tức xua cái lạnh giá buốt ngoài , như thể họ bước một thế giới khác hẳn.

Hơi ấm thấm dần qua từng lớp áo, Peach bắt đầu cởi chiếc áo khoác dày, giúp con trai cởi áo. Như thường lệ, mỗi dịp đông về và năm cũ sắp khép , cả gia đình quây quần tại dinh thự rộng lớn ở vùng ngoại ô nước Nga để cùng đón mùa lễ. Cậu đưa áo khoác cho quản gia đang chờ sẵn, sang giúp Thee. Người đàn ông cao lớn cử động chậm rãi, cẩn thận để cô con gái trong lòng tỉnh giấc. Khi cởi áo khoác xong, Thee liền ân cần tháo áo cho cô bé mà phiền giấc ngủ của con.

Cô bé nhỏ nép sâu hơn vòng tay cha, đôi má hồng ửng áp sát n.g.ự.c , an yên như che chở cả thế giới. Đôi môi Thee khẽ cong lên thành nụ dịu dàng, trái tim Peach như mềm khung cảnh . Sau khi đưa áo cho hầu, cả gia đình tiến sâu hơn trong biệt thự.

Ngay trung tâm ngôi nhà là phòng khách dạng lõm xuống, sàn nhà thiết kế theo hình tròn, thấp hơn vài bậc so với xung quanh. Không gian rộng lớn bọc kín bằng lớp đệm mềm mại, tạo nên bầu khí ấm cúng. Trên một bức tường, gần khu vực tròn, treo một chiếc tivi khổng lồ.

Lúc , giai điệu du dương từ ứng dụng nhạc trực tuyến vang lên, bao phủ cả gian bằng sự yên bình.

“Trời ơi, Kian! Peach! Sao các con đến lâu thế?” Một phụ nữ đang giữa khu vực đệm vội bật dậy, nhanh chóng bước đến đón. Bà đưa đôi bàn tay mảnh mai ôm lấy trai trẻ dừng chào bằng một cái chấp tay đầy lễ phép. “Mhok, cưng ơi, con trai thật là khôi ngô tuấn tú! Trời ơi, con lớn lên thành một trai tuyệt vời như thế ư!”

Đã ba năm kể từ khi Peach và Thee bắt đầu cuộc sống chung. Một năm khi dọn đến sống cùng , họ quyết định chính thức nhận nuôi hai đứa trẻ, như kế hoạch vốn từ .

Peach thường đưa Thee đến thăm các trại trẻ mồ côi, dành thời gian cho lũ trẻ để chắc chắn rằng họ sẽ tìm thấy sự gắn kết hảo. Đáng ngạc nhiên , Thee nhanh chóng hòa hợp với hai đứa bé, mối dây liên kết giữa ông trùm và bọn trẻ quả thực đặc biệt đến khó tin. Khi chắc chắn về sự phù hợp, thủ tục nhận nuôi diễn suôn sẻ, chút trở ngại.

Thay đổi đáng kể duy nhất kể từ đó chính là ở chính ngôi trại mồ côi . Mỗi Peach , nơi đều đẽ và khang trang hơn, đến mức hầu như còn nhận so với ngày xưa.

Khi hỏi, cô Nualphong – phụ trách – chỉ giải thích rằng một ân nhân hào phóng tài trợ. Vị mạnh thường quân bí ẩn chỉ chi trả bộ chi phí mà còn cho đến cải thiện cơ sở vật chất, đảm bảo thứ luôn sạch sẽ, gọn gàng và an . Trại trẻ biến thành một thiên đường nhỏ cho những đứa trẻ thiếu may mắn.

Nghe , Peach kìm mà khẽ liếc ông trùm bên cạnh. Tư thế đầy tự hào cùng nụ mơ hồ nơi khóe môi lên tất cả.

Cậu nhanh chóng ghép nối các mảnh ghép câu chuyện, ngay cả khi Thee sang với ánh mắt đầy mong đợi – hệt như đứa trẻ chờ khen.

Peach chỉ khẽ bật khi , dẫu đó cũng “trả giá” cho nghĩa cử cao bằng ít say đắm cuồng nhiệt của tình. Cuối cùng, vẫn thấy đáng giá.

Khi Peach đầu đưa Mhok và Marn đến gặp ông bà nội mới – của Thee, bà Natlada, và vị Arseny đáng kính – cả hai lập tức đem lòng thương mến bọn trẻ. Tình cảm sâu đậm nhanh chóng dẫn đến kết quả: chẳng bao lâu , bé và cô bé chính thức ghi tên gia phả của gia tộc Arseny.

Peach thường trêu chọc Thee, đùa rằng “truất ngôi” vì bọn trẻ rõ ràng cả gia đình cưng chiều hơn . Thế nhưng vì cảm thấy tủi , Thee tràn đầy tự hào, thậm chí còn bày đủ trò để giành lấy tình cảm của con từ tay ông bà nội vốn hết mực nuông chiều.

“Sao đến muộn thế hả Peach? Em đợi mãi luôn đó!”

Một giọng tươi vui cắt ngang dòng suy nghĩ của Peach. Là Plub – cô bé khác trong nhà, từ bếp , tay bưng một đĩa trái cây tươi. Cô nhanh chóng đặt đĩa xuống bàn, lau tay chạy tới chỗ bọn trẻ. Dù háo hức chơi và cưng nựng, nhưng thấy Marn bé nhỏ đang ngủ say trong vòng tay cha, Plub chợt khựng .

“Cưng quá mất… Marn đúng là đáng yêu nhất luôn, Mhok nhỉ?” Cô khẽ thì thầm, cẩn thận để đ.á.n.h thức bé.

Mhok, bé nhỏ, gật đầu nghiêm nghị, đôi mắt sáng lấp lánh tự hào và thương yêu khi em gái.

“Con mang gì theo , Plub?” Natlada, âu yếm vuốt tóc cháu trai, khẽ xoay sang hỏi đứa con gái nuôi mới.

“Xoài đó . Con mang cả chục quả từ Thái sang vì nghĩ chắc nhớ,” Plub tươi trả lời. Cô ghé sát , thì thầm với vẻ bí mật đầy khoa trương: “Mẹ , chính tay bố gọt đó! Nói là để lấy lòng đó.”

“Ôi, con gái ngọt ngào của ,” Natlada dịu dàng, kéo Plub vòng tay ấm áp, gương mặt vốn nghiêm nghị nay càng thêm hiền hòa. Hai năm , câu chuyện nhận con nuôi của gia đình chỉ dừng ở Peach và Thee. Sau khi gặp Plub, Natlada lập tức thiện cảm, những cuộc trò chuyện giữa họ trở nên tự nhiên đến lạ. Chẳng bao lâu , bà Nat khẳng định Plub nên trở thành một phần chính thức của gia đình.

“Chúng vốn như một nhà , chính thức hóa và chào đón con gia đình nhỉ?” Bà .

Natlada đặc biệt nhạy cảm với việc Plub thể thấy bỏ rơi, nhất là khi Thee – rể của Plub – trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Peach. Bà chấp nhận để Plub cảm thấy “lấy mất” duy nhất. Theo thời gian, tình cảm bà dành cho Plub ngày càng sâu đậm, đến mức bà kiên quyết xem cô như đứa con út trong nhà.

Tuy nhiên, Plub khéo léo từ chối việc chính thức hóa pháp lý, bởi lo sợ sẽ nghĩ cô đang dựa dẫm sự giàu và thế lực của rể. Dù , cách đối xử với cô đủ cho thấy cô vốn dĩ là thành viên trong gia đình từ lâu .

Cả nhà quây quần những chiếc nệm mềm vững chắc nơi phòng khách. Marn, bé gái ngủ say suốt chặng đường, đặt nhẹ xuống nghỉ ngơi. Bên cạnh, Mhok gắng gượng mở mắt, hàng mi nặng trĩu vì buồn ngủ. Peach, vẫn như thường lệ là bà dịu dàng, khuyên nhủ con trai xuống, để đầu gối lên đùi . Cậu đắp chăn gọn gàng khẽ vuốt tóc con từng nhịp chậm rãi, cho đến khi bé chìm hẳn giấc ngủ.

“Ôi, ngủ mất tiêu ?” Một giọng trêu chọc vang lên từ phía . Rome, em trai của Thee, cúi qua lưng ghế, dáng cao lớn nổi bật giữa gian. Đôi mắt xám sắc sảo ánh lên tia thích thú khi bé say giấc. “ là nhóc mê ngủ! Vừa đến nơi mà lăn ngủ ?”

“Đừng phiền bọn trẻ nữa, chúng còn đang lệch múi giờ,” Mok – thư ký của Thee – lên tiếng, thở dài mệt mỏi khi bước đến từ phía bên phòng. Giọng nghiêm nghị, nhưng hẳn là thiếu sự quan tâm. “Hôm qua còn Disneyland chứ gì? Chắc là chạy khắp nơi đến kiệt sức .”

thế còn gì,” Peach bật khẽ. “Tuần , Thee đưa bọn trẻ sang Nhật Disneyland. Từ đó bay thẳng về Nga. Đi nhiều, quá phấn khích, bảo chúng mệt lả.”

phiền gì ! chỉ đến xem vì lo thôi,” Rome càu nhàu, nhưng nụ tinh nghịch môi tố cáo hết thảy. Anh vươn tay ôm chặt lấy Mok, mặc kệ thư ký vùng vằng phản đối. “Cậu thích trẻ con, đúng ? Thừa nhận ! , nên vài đứa cho vui nhà vui cửa. Không, ba đứa lận, để còn vượt mặt Thee nữa chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-and-thee/canh-bao-cuoi-cung.html.]

“Bình tĩnh , Rome. Anh lo nổi cho bản ?” Mok đáp cụt lủn, vẻ mặt dửng dưng như khi, nhưng màu hồng nhạt lan lên tai tất cả. “Với … bỏ tay . Có trẻ con ở đây đấy.”

“Chuẩn luôn! Đến bản em còn chẳng lo nổi,” Thee chen ngang, từ chỗ trò chuyện với cha . Trên môi nở nụ tinh quái khi vòng tay qua vai Peach, ôm chặt lấy thương. Lời châm chọc lập tức khiến Peach vung tay đ.á.n.h cái bàn tay , cả phòng bật .

“Tất cả dừng nào!” Peach trách nhẹ, giọng chỉ như gió thoảng, nhưng ngón tay chỉ thẳng con trai đùi. “Mấy định bọn trẻ thức giấc ?”

Quả nhiên, Mhok khẽ cựa , đôi lông mày nhỏ cau trong mơ.

“Em đúng,” Thee thừa nhận, cúi xuống đặt một nụ hôn nhanh lên má Peach khi cẩn thận bế con trai lòng. Peach cũng nhẹ nhàng bế Marn từ nệm, cả hai cùng mang bọn trẻ lên phòng để chúng ngủ yên.

Peach ôm Marn trong vòng tay. Cô bé theo bản năng rúc sát , hình bé nhỏ tìm ấm quen thuộc. Một nụ khẽ hiện môi Marn ngay cả trong giấc ngủ, khiến Peach kìm mà âu yếm khẽ vuốt gò má bầu bĩnh.

Cậu theo Thee – đang bế Mhok – bước lên cầu thang.

Thee dẫn đường lên tầng hai của căn nhà. Dù phòng ngủ chính ở tầng ba, nhưng cả hai quyết định dùng phòng chính ở tầng hai. Với một đứa thích chạy khắp nơi và một đứa lúc nào cũng hiếu động, để bọn trẻ gần hơn mới là an và tiện lợi. Nếu phòng ngủ tử tế tầng một thì càng , nhưng tầng hai vẫn là lựa chọn hợp lý nhất.

Đến phòng, Thee dùng vai đẩy cửa. Bên trong là chiếc giường king size rộng rãi, cạnh đó là một chiếc giường nhỏ hơn kê sát tường cho lũ trẻ. Anh bước bằng những bước chắc chắn, đặt Mhok xuống gối. Khi chắc con trai yên thoải mái, Thee sang đón Marn từ tay Peach, đặt bé cạnh trai. Anh cẩn thận chỉnh tư thế, kéo chăn đắp kín cho cả hai.

Peach , khóe môi khẽ cong. Ngày đầu, chính háo hức nhất với chuyện nhận nuôi hai đứa trẻ. Thế mà càng về , cha trầm lặng chẳng thể rời con nửa bước. Ai ngờ gã trùm lạnh lùng mặt hóa cha dịu dàng đến .

Trước khi Peach kịp mải mê suy nghĩ thêm, cánh tay rắn chắc của Thee kéo , dẫn ngả giường. Một động tác dứt khoát dịu dàng, để tựa đầu lên vai rộng, vòng tay ôm trọn lấy trong vòng ấm áp.

“Anh , Kian?”

“Em cũng nên nghỉ ,” Thee đáp, bàn tay to lớn khẽ luồn tóc Peach, vuốt ve từng nhịp chậm rãi. “Chặng bay dài lắm, em còn bận lo cho bọn nhỏ nữa. Em cần nghỉ ngơi.”

chẳng giúp em suốt cả thời gian đó ?” Peach mỉm khẽ, bản năng nép sát hơn vòng tay ấm áp của Thee.

“Cảm ơn vì tất cả. Chuyến Nhật thật tuyệt vời.”

Thee , rõ ràng hài lòng. Chuyến Nhật vốn là kế hoạch mà cả hai ấp ủ từ lâu. Thế nhưng vì lịch trình quá bận rộn, cộng thêm sự xuất hiện của hai đứa nhỏ, cuộc sống của họ luôn xoay như chong chóng. Mãi cho đến năm nay, khi chuyện dần lắng xuống, cả gia đình mới thể cùng thực hiện chuyến . Peach cuối cùng cũng thành “danh sách những nhà hàng nhất định thử khi c.h.ế.t” của .

Cậu khẽ bật khi nhớ tất cả khởi nguồn từ lời cầu hôn tha thiết của Thee năm nào. Điều khiến thứ càng thêm ý nghĩa chính là việc Thee giữ trọn từng lời hứa. Có Thee ở bên, Peach từng cảm thấy cô đơn thế giới .

Một nụ nhạt nở môi, Peach quyết định chợp mắt một lát như lời Thee khuyên. nhắm mắt , cảm nhận sự chuyển động bên cạnh. Ngạc nhiên, Peach mở mắt, chỉ thấy Thee đang vòng tay kéo lòng, ôm chặt trong vòng tay ấm áp. Anh hôn lên thái dương , chậm rãi hạ xuống môi. Nụ hôn dịu dàng, từ nhẹ nhàng c.ắ.n mút đến quấn quýt sâu hơn, êm ái và ngọt ngào. Peach nghiêng đầu, hòa nhịp cùng , đắm chìm.

Khi Thee từ từ buông , vẫn để dư âm nóng bỏng. Anh đặt thêm một nụ hôn nữa khi tựa trán trán Peach, đôi mắt khóa chặt lấy trong ánh nồng nàn.

Trong sự tĩnh lặng, Peach cảm nhận bàn tay Thee siết chặt lấy tay . Thee nâng tay lên, hôn khẽ lên mu bàn tay trầm giọng cất lời: “Anh, Theerakit Kian Arseny, thề sẽ yêu em và thủy chung với em, trong niềm vui lẫn nỗi đau, khi khỏe mạnh cũng như khi bệnh tật…” Giọng khẽ run, ánh mắt dừng nơi một chiếc nhẫn bạc đơn giản gắn ba viên kim cương xám khói lấp lánh. Anh trân trọng đeo nó ngón áp út của Peach. “…Yêu em, tôn trọng em, trân quý em suốt đời.”

Peach sững , đôi mắt mở to ngấn lệ. Cậu vốn dễ rơi nước mắt, nhưng giọt lệ lấp lánh tuôn rơi ngừng. Cậu từng nghĩ khoảnh khắc đổi cả cuộc đời xảy đến với .

“Lấy nhé, Peach. Anh yêu em… yêu đến mức chẳng gì nữa.”

Peach bật trong tiếng nấc, nước mắt lăn dài. Trước mắt là gã đàn ông từng khiến bao khiếp sợ, mà giờ đây thốt lời thề vĩnh cửu, tự tay đeo nhẫn, chính thức… cầu hôn theo cách đầy ngốc nghếch .

“Anh chuẩn một màn cầu hôn đàng hoàng chứ?” Peach qua hàng lệ, lau mắt trách yêu.

“Anh chờ nổi.” Thee thú nhận, phụng phịu ôm chặt lấy . “Anh cưới em ngay lập tức. Ban đầu định cho lớn hơn, chính thức hơn, để ai cũng yêu em thế nào. chẳng như ý, và nó khiến phát điên.”

“Anh nghĩ em sẽ từ chối ?” Peach nhướng mày, nở nụ ranh mãnh, ôm ghì lấy Thee, gần như vùi cả n.g.ự.c .

“Dù em từ chối thì cũng chẳng . Anh vẫn sẽ lặp lời thề mãi, cho đến khi nào em đồng ý.” Thee đáp chắc nịch. Peach mềm lòng, nụ hóa dịu dàng. Lời , dẫu như đùa, nhưng Peach nghiêm túc.

em nhẫn.”

“Có chứ.” Thee , với tay lấy một chiếc hộp nhẫn khác tủ đầu giường. Bên trong là chiếc nhẫn giống hệt, chỉ to hơn một chút, đính những viên kim cương trong suốt lấp lánh.

Peach bật , trái tim chan chứa yêu thương. Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Thee, hít sâu, ánh mắt nhu hòa. Từ tốn, Peach nâng tay trái của Thee, trượt chiếc nhẫn ngón áp út và cất giọng chắc nịch: “Em, Peachayarat Janekit, thề sẽ yêu và thủy chung với , trong vui sướng lẫn khổ đau, khi khỏe mạnh cũng như khi bệnh tật… yêu , tôn trọng , trân quý suốt đời.”

Thee rạng rỡ nụ , hạnh phúc ánh lên khắp khuôn mặt. Anh cúi xuống hôn Peach – nụ hôn nóng bỏng, vội vã, mà dịu dàng, sâu lắng, chứa đựng lời yêu thương thành lời.

Họ cần nghi lễ xa hoa, cần linh mục chứng giám. Nhân chứng duy nhất chỉ là hai đứa nhỏ đang say ngủ, chẳng gì.

Điều quan trọng duy nhất: mặt yêu bằng tất cả, trân trọng từng điều nhỏ bé thuộc về . Và với Peach, chỉ cần yêu sâu sắc như thế là quá đủ.

Chỉ cần còn sánh bước bên , bất kể nơi lúc nào – với Peach, đó là hạnh phúc trọn vẹn. Không gì đời thể sánh bằng.

Hoàn chính văn.

Loading...