Chồng cũng phụ họa, gắp hết món đến món khác, hiền lành:
“ vợ, chuyện lớn mấy cũng ăn , sức khỏe là hết.”
Suốt bữa tối, tìm cơ hội sự thật “ bệnh là chồng”.
Sáng hôm , nhớ đến việc đóng viện phí cho bà, lập tức đến ngân hàng.
Ai ngờ nông nỗi .
Rời khỏi ngân hàng, lập tức trở về nhà đẻ.
Vừa bước cửa, liền ôm lấy bật .
Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng , qua bao lâu, mới bình tĩnh .
kể cho bà bộ chuyện xảy trong hôm nay.
Nghe xong, bà ôm lòng, dịu dàng an ủi:
“Giờ rõ thì cũng muộn. Nhớ lấy, nhà vĩnh viễn là chỗ dựa của con.”
vẫn còn nhớ, lúc cưới, Trương Hạo mang bộ tiền tiết kiệm 200.000 của nhà sính lễ.
Mẹ chỉ lấy một đồng, còn cho thêm 400.000 tiền hồi môn.
Sau khi kết hôn, chồng ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, ở nhà nội trợ thời gian.
Mẹ chồng chủ động lo hết việc nhà, cuộc sống thì tính toán kỹ lưỡng.
Đồng nghiệp ai cũng ngưỡng mộ lấy chồng , còn chồng tuyệt vời.
Cũng chính vì , nửa năm cưới, chồng đề nghị vợ chồng giao bộ tiền bạc cho bà giữ.
bất chấp lời can ngăn, do dự giao bộ sính lễ và hồi môn cho bà.
Không ngờ, đến lúc thật sự bệnh nặng cần tiền, thì cả nhà họ nuốt lời, phản bội lời hứa năm xưa.
Một lúc , Trương Hạo gọi điện đến, giọng gấp gáp hỏi:
“Tiểu Địch, em ? Sao về nhà?”
bật lạnh lùng, chất vấn :
“Mật khẩu thẻ ngân hàng là các cố tình đưa sai đúng ? Các căn bản định cho cứu !”
Lúc đầu chịu thừa nhận, ép hỏi mãi mới thừa nhận.
Ban đầu, còn cố gắng thuyết phục , họ là vì tương lai của chúng .
thấy cứng rắn lay chuyển, giọng dần trở nên lạnh lùng.
“Ung thư chính là cái hố đáy! Có chữa cũng vô ích, chỉ tổ phí tiền!”
tức giận định cúp máy thì thấy giọng chồng vang lên:
“Tiểu Địch , khụ… thật lòng thì, ung thư chính là bệnh nan y đấy.”
“Con công việc, chi tiêu trong nhà đều dựa Trương Hạo.”
“Nếu bệnh đó là mắc , chắc chắn sẽ chữa, để tiền cho mấy đứa nhỏ…”
Trương Hạo lập tức phụ họa:
“Em xem nghĩ cho chúng như thế, em .”
“Em thấy bà quá ích kỷ ? Mẹ em cứ đòi chữa trị, chẳng là kéo cả nhà chúng xuống bùn ?!”
Những lời như từng cái tát giáng mặt , khiến bừng tỉnh.
lạnh lùng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-chong-dua-the-ngan-hang-dong-vien-phi-nhung-sai-mat-khau/2.html.]
“Trương Hạo, thật lừa đấy. Người thật sự ung thư là !”
Giọng lập tức cao lên:
“Cô vớ vẩn gì ! Mẹ khoẻ mạnh mà!”
Thấy im lặng, tiếp:
“Thôi, giờ em đang kích động, chấp. Đợi em bình tĩnh , tiếp.”
lập tức cúp máy.
Sáng sớm hôm , đưa đến bệnh viện kiểm tra nội soi dày kỹ hơn.
Mặc dù chẩn đoán chỉ là viêm dày mãn tính, nhưng vẫn xác nhận mới yên tâm.
Bác sĩ chỉ hình ảnh :
“Chỉ là viêm nhẹ bề mặt thôi, uống t.h.u.ố.c đúng giờ, chú ý ăn uống là .”
thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng ngày càng nặng trĩu vì chuyện của chồng.
Do dự hồi lâu, vẫn gọi bác sĩ , hỏi:
“Bác sĩ,” khó khăn mở lời,
“Nếu... bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối cứ trì hoãn điều trị thì sẽ thế nào?”
Bác sĩ đẩy gọng kính, vẻ mặt nghiêm túc:
“Cô đang đến phụ nữ khám cùng cô tuần ?”
gật đầu.
Bác sĩ ngừng một chút, tiếp:
“Tế bào ung thư phát triển theo cấp nhân.”
“Nếu kiểm soát ngay, chỉ cần hơn một tháng là thể di căn đến hạch bạch huyết hoặc các cơ quan, lúc đó sẽ cứu nữa.”
ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Trương Hạo:
【Mẹ thể trì hoãn điều trị nữa! Mau đưa đến bệnh viện Nhân Dân...】
Nửa tiếng , Trương Hạo đến, nhưng chỉ một .
Anh bước phòng khám, thấy thì sững một lúc, đó lộ vẻ như hiểu rõ chuyện.
Bác sĩ đúng trách nhiệm, lấy bản chụp CT và kết quả sinh thiết của chồng , chỉ vị trí quan trọng:
“Anh Trương, đây là hình ảnh vùng buồng trứng và kết quả bệnh lý của , cho thấy rõ bà ung thư buồng trứng giai đoạn cuối.”
“Bà bỏ lỡ thời điểm điều trị nhất, nếu phẫu thuật ngay thì thật sự thể cứu nổi nữa…”
Trương Hạo chỉ , giọng mang đầy vẻ ‘ thấu tất cả’:
“Vũ Địch, cô lắm! Vì tiền mà ngay cả bác sĩ cũng mua chuộc , cùng bày một màn kịch lớn để lừa ?”
Mẹ tức đến mức bật dậy:
“Trương Hạo! Cậu chuyện kiểu gì ? Chúng là lo cho …”
“Đủ ! Hai các thông đồng với , lừa rằng bệnh, chỉ để moi tiền cứu cô!”
“Hai con cô thật độc ác! Phải phá nát gia đình mới cam lòng ?!”
Nói xong, giật lấy tờ kết quả ghi tên là Trương Nhụy, xé nát thành từng mảnh, giấy bay tứ tung.
“Cậu… là đồ khốn nạn!” Mẹ ôm lấy ngực, mặt trắng bệch.