Một tuần , bóng dáng phong trần của Trương Hạo xuất hiện cửa nhà .
Giọng của dịu nhiều, trong tay còn xách theo một túi quà.
“Vũ Địch, thời gian công tác, nghĩ nhiều, đây… là cư xử .”
“Người trong làng Trương Gia gọi hợp táng tro cốt .”
“Giờ em còn nữa, mâu thuẫn giữa chúng cũng còn.”
“Chúng tái hôn , sẽ tiếp tục chăm sóc em như .”
gì, chỉ nghiêng để bước .
Trong phòng khách, đang cắm hoa.
Trương Hạo quanh một lượt, nụ mặt dần cứng :
“Mẹ?! Bác ?! Vậy tro cốt hợp táng là của ai?”
chỉ về phía bức di ảnh của chồng tủ, bên cạnh là một chậu cúc trắng nhỏ.
Ánh mắt Trương Hạo theo, sững vài giây, bật khẩy:
“Vũ Địch, em là ý gì? Đặt tấm ảnh đó là nguyền rủa ? Em thấy vui ?”
Giọng bình tĩnh, ánh mắt chỉ còn sự thương hại.
“Đến bây giờ vẫn tin ? Người ung thư là , qua đời cũng là .”
“Nói bậy!” Trương Hạo như dẫm trúng đuôi, lập tức nổi giận, chỉ tay mặt mắng chửi.
“Em định lừa đến bao giờ?! Có em đuổi về quê ?! Nói !”
lấy điện thoại, mở bức ảnh lúc chồng đẩy phòng cấp cứu trong bệnh viện, đưa mặt .
Trương Hạo giật lấy điện thoại, xem xong, cả bắt đầu run rẩy kiểm soát.
“Không… thể nào… Mẹ … là …”
“Là … chính hại c.h.ế.t …”
cúi , từ cao xuống .
“ , là chính tay hại c.h.ế.t ruột !”
“Trương Hạo, chỉ hại c.h.ế.t bà , mà còn bán tro cốt của bà để phối âm hôn!”
Nói xong, dậy, thèm thêm một nào nữa.
Anh co rút đầy đau đớn, đập đầu xuống đất, tiếng gào thét hối hận vang vọng khắp căn phòng.
Không bao lâu , cuối cùng cũng bình tĩnh và rời khỏi nhà .
Vài ngày , Trương Hạo cuối cùng cũng tỉnh táo .
Anh tổ chức một tang lễ long trọng cho , nhưng khoản tiền tiết kiệm kỳ hạn rút .
Cuối cùng, chỉ thể dùng 10.000 tệ từ việc bán tro cốt của để tổ chức một lễ tang sơ sài.
bàn bạc với , quyết định tiễn chồng đoạn đường cuối cùng.
Ngày diễn tang lễ, trời mưa lất phất.
Trước mộ gió của chồng, chỉ lác đác hơn mười .
Ngoài và , còn vài họ hàng nhà họ Trương từ làng đến, mặt mũi xa lạ.
Trương Hạo mắt trũng sâu, chằm chằm tấm bia khắc tên .
Khi đạo sĩ rung chuông tụng xong đoạn kinh cuối cùng…
Anh chậm rãi bước đến, bước chân loạng choạng, dừng cách vài bước.
“Vũ Địch…” Gương mặt đầy râu rậm, giọng khàn đặc, “Cảm ơn em vẫn chịu đến tiễn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-chong-dua-the-ngan-hang-dong-vien-phi-nhung-sai-mat-khau/5.html.]
đáp, chỉ lặng lẽ .
Anh dồn dập, lời lẽ lộn xộn:
“… Anh sai , thật sự sai !”
“Anh ! Anh đáng c.h.ế.t! Đây là quả báo mà nhận!”
Anh “phịch” một tiếng quỳ xuống mặt , tát mấy cái thật mạnh.
“Cầu xin em, em thể… thể cho một cơ hội nữa ? Chỉ một thôi!”
“Sau sẽ trâu ngựa để bù đắp, chăm sóc em, em gì cũng …”
“Anh chỉ còn em thôi, chúng từ đầu, ?”
Nhìn dáng vẻ thấp hèn của , lòng hề lay động.
bước lên một bước, bình thản Trương Hạo.
“Trương Hạo, ngay từ khi chọn bỏ mặc chữa trị cho , giữa chúng kết thúc .”
“Dù gì, giữa chúng cũng còn khả năng nào nữa.”
Nói xong, thêm một nào, xoay rời .
Trương Hạo lập tức dậy định kéo , nhưng ánh mắt chợt thu hút bởi một trong đám đông.
Chính là đàn ông dẫn đến bệnh viện mang tro cốt hôm đó – ông bác họ xa của Trương Hạo.
“Tam Thúc,” Trương Hạo giọng khàn khàn, bước từng bước tới.
“Hôm đó, mấy đến bệnh viện… mang tro cốt là của ai?”
Người đàn ông gọi là Tam Thúc run rẩy cả , vô thức nép khác.
Trương Hạo tiến gần từng bước, giọng bỗng gắt lên:
“Rõ ràng chú thấy tên hộp tro cốt! Mấy bán là !”
Tam Thúc khí thế của ép lùi , vấp chân suýt ngã.
“Hạo Tử, đúng… ban đầu là chính cháu tìm .”
“Tiền nhận , chú còn quan tâm là ai ? Có thì mang chứ!”
Trương Hạo đột nhiên như phát điên lao tới, túm cổ áo ông , mắt đỏ ngầu.
“Được! Được! Các tiền đúng ?! trả! Trả hết cho các !”
“Trả cho ! Trả tro cốt cho !”
Anh buông Tam Thúc , cuống cuồng lục túi, rút tất cả tiền mặt nhét ông .
“Cầm lấy! Tất cả đưa các ! Nói ở ?! Tro cốt ở ?!”
Tam Thúc dáng vẻ điên loạn của Trương Hạo dọa sợ, buột miệng :
“Trả… trả cái gì mà trả! Tro đó hôm mang về là đốt , tí tro … đủ chia!”
“Chia?” Động tác của Trương Hạo khựng , như thể hiểu từ đó.
Một phụ nữ trung niên bên cạnh lẩm bẩm:
“Thì chia đấy. Làng Lý bên cạnh, Vương Gia Câu gì đó cũng mấy trai ế cần…”
“Chỉ một hũ, chia ba phần, thu thêm hai phần tiền …”
“Chia thành… ba phần? Mấy …” Giọng nhỏ như tiếng muỗi, “chia tro cốt … đem bán?”
Tam Thúc thấy vẻ “bình tĩnh” , tưởng chuyển biến, gượng :
“Hạo Tử, nghĩ thoáng chút, cháu đó thêm vài ‘chăm sóc’, cũng đỡ cô đơn…”
“A—!!!”