Một tháng  Tết, mèo  trong nhà  sinh  bốn chú mèo con đáng yêu.
 
Khuôn mặt Lương Hoài Cẩn đỏ bừng vì phấn khích, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên của thằng bé là bò tới bên ổ mèo ngắm nghía mấy chú mèo nhỏ.
 
“Chúng   chăm sóc mèo    ,  ơi.
 
“Nó  c.h.ế.t , nó vẫn đang cho mấy bé mèo b.ú sữa kìa.”
 
“Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, mau tới xem nè!”
 
“Tới đây nào, Tiểu Cẩn.”
 
Thằng bé lon ton chạy đến bên , hỏi:
 
“Sao , ?”
 
 lau mồ hôi  trán thằng bé, lấy chiếc khăn quàng cổ   đan xong đeo lên cổ nó.
 
“Cho con thử xem    nào.”
 
Dạo gần đây   học cách đan khăn theo hướng dẫn  mạng để g.i.ế.c thời gian.
 
Chiếc khăn  hợp với thằng bé,   hài lòng, mà nó cũng .
 
Lương Hoài Cẩn vui mừng vỗ tay,  đầu khoe khoang với Tiểu Phúc:
 
“Mẹ đan cho  khăn quàng cổ mới đó nha!
 
“Tết   sẽ đeo khăn mới  chơi!”
 
Tiểu Phúc lập tức  , tủi  chui  lòng  dụi dụi.
 
Chỉ đến khi  đeo chiếc yếm nhỏ của nó lên thì nó mới chịu hài lòng.
 
Thế nhưng,  đó một tháng, nụ  của Lương Hoài Cẩn dần biến mất.
 
Những chú mèo con  đầy tháng  thích tè bậy khắp nơi.
 
Thằng bé cứ chạy theo dọn dẹp phía  chúng, mệt đến nỗi mồ hôi ướt đẫm đầu.
 
12
 
Vì Lương Thanh   nhà,    quen  gì với ông bà ngoại của Lương Hoài Cẩn, nên dứt khoát đưa thằng bé về nhà  luôn.
 
Sáng mùng Một Tết,  khi  khỏi cửa, Lương Hoài Cẩn  chuẩn   ít thức ăn và nước cho mèo con.
 
  buồn   bất lực:
 
“Tiểu Cẩn, chúng  chỉ  một ngày  về thôi mà.”
 
Sau nửa năm sống cùng , Lương Hoài Cẩn  trở nên hoạt bát hơn nhiều, miệng lưỡi cũng ngọt ngào hơn.
 
Thằng bé dỗ dành   vui đến mức suýt nữa thì đem hết tiền lương hưu nhét  bao lì xì cho nó.
 
“Lần đầu tiên gặp thằng bé, nó rụt rè lắm,    nó  vấn đề về tâm lý.”
 
“Giờ  xem, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan mà.”
 
 mỉm ,  bóng dáng Lương Hoài Cẩn đang chạy khắp nhà đuổi theo Tiểu Phúc mà bật  thành tiếng.
 
“Dù  cũng mới năm tuổi, bề ngoài  giả vờ lạnh lùng đến mấy thì trong lòng cũng vẫn khao khát  yêu thương thôi.”
 
“Mẹ cũng từng lo lắng lắm, sợ thằng bé ở nhà  khổ con.
 
“Giờ thấy con sống  như ,  yên tâm .”
 
Gia đình   quan hệ họ hàng đơn giản, ngoài việc  chúc Tết  mùng Một và mùng Hai, thì thời gian còn   và thằng bé chỉ quanh quẩn ở nhà.
 
Dạo gần đây,  lật xem  ít sách dạy nấu ăn và  học  cách nấu một vài món đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-ke-cua-toi/6.html.]
 
Thế là từ đó, cuộc sống của chúng  trở thành:  ăn đồ ăn ngoài, còn thằng bé ăn thức ăn  nấu.
 
“Mẹ ơi, đồ ăn trong bát của  thơm quá.”
 
Đây  là  thứ mười tám thằng bé  câu  .
 
  ăn đồ ăn ngoài ngấu nghiến,  đáp  một cách lơ đãng:
 
“Ngửi thì thơm đấy, nhưng ăn   khó nuốt.
 
“Trẻ con   ăn , ăn  sẽ c.h.ế.t đấy.”
 
 sợ nước miếng của nó nhỏ  bát của  nên giả vờ nghiêm giọng hỏi:
 
“Chẳng lẽ món ăn  nấu  ngon ?”
 
Thằng bé cứng họng, im lặng   ăn phần cơm của  một cách ngoan ngoãn.
 
13
 
Tối  ngày Tết Nguyên Tiêu,   suy nghĩ  lâu, quyết định  bánh trôi nước cho Lương Hoài Cẩn ăn.
 
Sáng hôm ,  mở mắt ,  liền phát hiện Lương Hoài Cẩn ngủ bên cạnh  bỗng dưng lớn hẳn lên.
 
 hét lên một tiếng, nhảy dựng ba thước cao.
 
“Trời ơi! Không  chứ,  là ai ?”
 
Lương Thanh  im lặng tại chỗ, ánh mắt uất ức   như thể   phạm  tội tày trời nào đó.
 
Sống chung với mèo, chó và trẻ con lâu ngày,  suýt nữa  quên mất  còn  một ông chồng đang  việc ở nước ngoài.
 
 gãi gãi đầu, ngượng ngùng xin  :
 
“Sáng sớm đầu óc  tỉnh táo, cứ tưởng nhà  trộm.”
 
Lương Hoài Cẩn cùng Tiểu Phúc giận dữ đẩy cửa phòng ngủ xông .
 
Trong tay thằng bé còn ôm chiếc gối nhỏ mà    cẩn thận may cho nó mấy ngày .
 
Có lẽ tối qua nó  Lương Thanh ép   về phòng  ngủ, nên giờ nó phồng má lên, giận dữ hét lớn:
 
“Ghét ba! Đây là chỗ của con mà!”
 
Lương Thanh kiên quyết  dỗ dành:
 
“Ai bảo thế?
 
“Chỉ  ba mới  ngủ với vợ.
 
“Con  ngủ với vợ của con .”
 
“Ba  về, con đều ngủ ở đây hết!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
“Giờ ba về , con  chỗ khác ngủ .”
 
Lương Hoài Cẩn tức đến mức nhào  lòng   rống:
 
“Mẹ ơi, con    vợ con, con  ngủ cùng  cơ!”
 
Lương Thanh  câu  đó  cho tức nghẹn.
 
Ăn sáng xong, Lương Thanh chuẩn  đưa Lương Hoài Cẩn đến nhà ông bà ngoại.
 
  định , nhưng Lương Hoài Cẩn  móc tay , ghé sát tai thì thầm:
 
“Mẹ  cùng con nhé, con sợ lắm.”
 
 sững ,  nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ, lạnh lẽo của thằng bé trong lòng bàn tay .