14
 
Khi ông bà ngoại thằng bé  thấy , sắc mặt họ lập tức sa sầm xuống.
 
Lương Hoài Cẩn ngoan ngoãn chào hỏi:
 
“Ông ngoại, bà ngoại.”
 
Lương Thanh và ông ngoại cùng  nấu ăn trong bếp, chỉ  bà ngoại  ở phòng khách trò chuyện với chúng .
 
“Mẹ con nhớ con lắm đấy, tối qua còn về báo mộng cho bà,  là  gặp con.”
 
“Tết mà Tiểu Cẩn  về thăm ông bà ngoại, chẳng lẽ  ai đó nhốt con trong nhà  cho con đến đây ?”
 
Khi bà ngoại  những lời , ánh mắt luôn vô tình hoặc cố ý liếc về phía , khiến  cảm thấy vô cùng khó chịu.
 
Lương Hoài Cẩn  sát  gần  hơn, khẽ :
 
“Ba  ở nhà ăn Tết cùng chúng con,  một  đưa con đến đây, như    .”
 
Sắc mặt bà ngoại càng trở nên khó coi hơn:
 
“Có những loại đàn bà chẳng  gì, vì tiền mà đến cả thể diện cũng  cần nữa.
 
“Một đứa trẻ ngoan ngoãn   dạy dỗ đến mức chẳng   !”
 
Trong lòng  nghẹn đầy bực bội, nhưng vì bà là trưởng bối nên  chỉ  thể nhẫn nhịn  .
 
Ăn xong, khi  dẫn Lương Hoài Cẩn  vệ sinh, thằng bé bỗng nhỏ giọng  với :
 
“Mẹ ơi, con  thích ông bà ngoại.”
 
  xổm xuống, chỉnh  áo khoác cho nó, dịu dàng hỏi:
 
“Tiểu Cẩn, tại  con   thích ông bà ngoại?”
 
Tuy bà ngoại thằng bé  ghét , nhưng Lương Hoài Cẩn dù  cũng là cháu ruột của họ.
 
Không  lý nào họ  ghét cả thằng bé.
 
“Ông ngoại  thích con, ông đánh con đau lắm, bà ngoại thì mắng con  đáng sợ.”
 
 đang định hỏi kỹ hơn thì từ bên ngoài vang lên giọng của Lương Thanh:
 
“Vợ ơi, trong nhà hết gạo .
 
“Em  với  mua một bao gạo về cho ông bà ngoại Tiểu Cẩn nhé.”
 
Sắc mặt Lương Hoài Cẩn lập tức tái mét, nắm chặt lấy vạt áo   buông:
 
“Mẹ ơi,  đừng .”
 
 vỗ nhẹ tay thằng bé, dắt nó  phòng khách.
 
Quả nhiên, Lương Thanh   xong giày, chuẩn   ngoài.
 
Anh kéo  sang một bên, nhỏ giọng :
 
“Ông bà ngoại thằng bé   chuyện riêng với thằng bé, em  cùng  một lát nhé.”
 
 lập tức từ chối.
 
15
 
Sau khi Lương Thanh  ngoài, hai ông bà già đó cũng  còn  gì đến chuyện   chuyện riêng với Lương Hoài Cẩn nữa.
 
Bốn  chúng  cứ thế  trong phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-ke-cua-toi/7.html.]
 
Cứ trừng  suốt hai mươi phút.
 
Ông bà ngoại thằng bé  dậy, bảo Lương Hoài Cẩn  thắp hương cho  nó.
 
 khẽ đẩy cánh tay thằng bé:
 
“Đi ,  ở đây mà.”
 
Phòng thờ nhỏ cách phòng khách một đoạn,   trong phòng khách quan sát động tĩnh bên đó.
 
Ban đầu  chuyện đều  yên tĩnh, đến mức khi tiếng  của Lương Hoài Cẩn vang lên,   sững  vài giây.
 
Di ảnh của  Hoài Cẩn  ném xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
 
Hơi thở  chợt nghẹn , chân như khựng  tại chỗ.
 
Vừa thấy  bước tới, Lương Hoài Cẩn lập tức nhào  lòng ,  lóc tủi .
 
Ông ngoại của thằng bé đập bàn vang trời:
 
“Thằng ranh con vô ơn!
 
“Chúng tao nuôi mày bao năm qua thật uổng phí!
 
“Có sữa là , đúng là đồ súc sinh   điều!”
 
Lương Hoài Cẩn  đến mức  thở nổi.
 
Lúc   bỗng nhớ  câu  mà thằng bé từng  với con mèo .
 
Nó luôn miệng  mèo  sẽ c.h.ế.t  khi sinh con, bởi vì từ nhỏ đến giờ, ông bà ngoại   ngừng nhồi  đầu nó suy nghĩ đó.
 
Rằng chính nó là   hại c.h.ế.t  .
 
Mẹ nó mất  khi sinh nó, nên nó tin rằng mèo  sinh con xong cũng sẽ chết.
 
Trong lòng  ngổn ngang trăm mối.
 
Sự   của con gái là nỗi đau suốt đời trong lòng cha .
 
Họ  trút tình yêu thương dành cho con gái lên đứa cháu ngoại của , mà  oán hận thằng bé, cho rằng chính sự  đời của nó  cướp   con gái mà họ yêu thương nhất.
 
 hít sâu, kiềm chế cảm xúc  khẽ :
 
“Bác gái, cháu hiểu  khi  của Hoài Cẩn qua đời,   đều  đau lòng.
 
“ tất cả những chuyện …    của Hoài Cẩn.”
 
Bà ngoại trừng lớn mắt, chỉ thẳng  trán thằng bé, gằn giọng:
 
“Sao   ?
 
“Nếu năm đó nó   sinh , nếu con bé  mang thai thì liệu nó  c.h.ế.t ?
 
“Tại   c.h.ế.t trong phòng phẫu thuật  là con gái , mà   là nó?”
 
 mím chặt môi, vươn tay che lấy đôi tai nhỏ của Lương Hoài Cẩn.
 
  thể hiểu nỗi đau của họ, nhưng điều đó   nghĩa là  sẽ để họ   gì thì .
 
“  tiếc vì sự   của  Hoài Cẩn.
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“ hiện tại,  mới là  hợp pháp của Lương Hoài Cẩn.”
 
Chắc chắn  của thằng bé   yêu thương nó.
 
Bây giờ cô   còn nữa,  sẽ  cô  bảo vệ Lương Hoài Cẩn đến cùng.