Mẹ  thấy tình hình căng quá, mặt trắng bệch, lăn lóc bỏ chạy.
 
 cư dân mạng  tha.
 
Mấy ngày , bà  đẩy lên hot search với biệt danh “ triều Thanh  ái”.
 
Netizen còn đào  cả video dì  đánh  với bà, cùng chuyện   phá hỏng mấy  xem mắt,  em trai nuốt hết phần của .
 
Thế là, dì   tôn xưng “Bạt Đồ Lỗ thứ hai của Mãn Thanh”.
 
Mẹ  thì thành “ triều Thanh đáng ăn đòn”.
 
Sự việc ầm ĩ đến tai Lưu Nhung.
 
Cô  bỏ cái thai, dứt khoát chia tay Tống Diệu Huy.
 
Hắn uống rượu, lái xe bừa, lật xuống mương.
 
Khi  phát hiện, đôi chân  hỏng  .
 
Mẹ   tin “cục vàng” gặp nạn, lập tức ngất lịm, ngã đập đầu xuống đất.
 
Tỉnh  thì  liệt.
 
   gọi bà là , chỉ  gọi đúng tên: Thẩm Ngọc Mai.
 
Trong lòng bà luôn hận .
 
Hận vì khi sinh , bà mất m.á.u nhiều, khổ sở đến c.h.ế.t  sống .
 
Hận hơn nữa vì  là con gái,  còn  u nang gần tim.
 
Bác sĩ   nuôi đến 3 tuổi mới  thể mổ, mà  chắc  chờ nổi.
 
Ông  bảo cả nhà nên bàn bạc xem  nên cứu  .
 
Thẩm Ngọc Mai dứt khoát  bỏ.
 
Một đứa yếu ớt như , nhịn đói một ngày là chết, nuôi nấng chỉ thêm phiền phức.
 
Bố  thì như  khi, chẳng  ý kiến,  bà  .
 
Dì  lúc đầu cũng  định xen , vì nghĩ đó là chuyện nhà  khác.
 
 khi dì  dậy định ,  thấy khóe mắt  rơi một giọt lệ.
 
Giọt nước mắt còn  kịp rơi, nhưng rõ ràng đang đọng .
 
Khi đó  mới 3 ngày tuổi, mắt  mở, vốn dĩ  thể   nước mắt.
 
Thế mà dì  tận mắt thấy.
 
Ngay lúc cả nhà quyết định bỏ rơi , khóe mắt  rỉ  một giọt lệ thật lớn.
 
Dì đưa tay lau, bàn tay nhỏ xíu nhăn nheo của  vô thức nắm lấy ngón tay dì, khẽ cọ xát.
 
Nước mắt dì trào .
 
Bà : “Đứa bé ,  sẽ nuôi.”
 
Và dì thật sự  nuôi  đến tận ngày phẫu thuật.
 
Bao nhọc nhằn gian khổ, bà  bao giờ kể.
 
Năm  3 tuổi, dì đưa   Bắc Kinh, thì phát hiện khối u nơi tim  biến mất.
 
Không yên tâm, dì  thêm vài bệnh viện, tất cả đều khẳng định  còn gì.
 
Dì bảo  là đứa trẻ  phúc khí, đến ông trời cũng che chở.
 
Dì vốn khó  con, định nhận   con nuôi, nhưng Thẩm Ngọc Mai  chịu.
 
Sau  dì  thai, sinh em họ , dì vui mừng khôn xiết, bảo đó là phúc mà  mang đến.
 
Năm  10 tuổi, Thẩm Ngọc Mai sợ  ở lâu bên dì sẽ cắt đứt tình cảm m.á.u mủ, nên tìm cách đón  về.
 
Bà  dì   con ruột,    điều,  thể mãi ăn nhờ ở đậu, sẽ thành gánh nặng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-khong-muon-toi-lay-chong-tai-san-de-em-trai-huong-het/7.html.]
Từ đó,  ngoan ngoãn  lời, theo bà  về nhà.
 
 trong lòng bà   bao giờ thích .
Chê  là con gái, chê  với bà    thiết, chê  mỗi  gặp dì và gia đình dì thì vui vẻ quá mức.
 
Và thế là, trong sự chán ghét của bà ,  lớn lên cho đến năm hai mươi chín tuổi.
 
Trên giường bệnh, Thẩm Duệ vẫn mắng   ngừng.
 
À ,   Thẩm Duệ… mà là Thẩm Ngọc Mai –  .
Miệng bà  liên tục phun  những lời độc địa:
 
Mắng  là  chổi,  nếu   vì  mua chiếc xe đó, thì em trai    gặp tai nạn,   trở thành phế nhân.
 
Mắng  bất hiếu, rằng bà  bệnh nặng đến mức  ,  mà   thèm đến thăm một .
 
Bạn thấy đấy,  từng nghĩ khi một   thảm đến thế, hẳn sẽ  thức tỉnh, sẽ nhớ  cả đời và ít nhiều cảm thấy áy náy với .
 
 kết quả thì ?
Bạn cũng thấy  đấy.
 
Cho nên,   thì luôn  tự phản tỉnh.
Còn kẻ ác, cả đời cũng chẳng bao giờ hối .
 
Cha    gì.
Ông chỉ mở những video lùm xùm về Thẩm Ngọc Mai  mạng, bật loa hết cỡ, để phát suốt cả ngày.
 
Sau mấy ngày  dân mạng “tấn công” đúng giờ, bà  cuối cùng cũng chịu câm miệng.
 
Bây giờ chỉ cần  thấy tên , cả  bà  liền run lên bần bật.
 
Haha.
Xem  chỉ  lấy độc trị độc mới  hiệu quả.
 
Thẩm Ngọc Mai lắm chuyện lắm.
Hồi còn khỏe, bà  sai khiến cha  chẳng khác gì đầy tớ.
 
Ngày nào cha  cũng  giặt giũ, nấu cơm,  bóp chân, bóp vai, bóp đùi cho bà .
Chỉ cần  chỗ nào   ý, liền  chửi, thậm chí còn  đánh.
 
Vậy mà cha  vẫn câm nín như khúc gỗ, lặng lẽ sống cùng bà  suốt ba mươi năm.
 
Giờ bà    giường bệnh, khí thế vẫn hống hách như xưa.
 
Bà  đòi uống nước.
Cha   đưa qua, bà  chỉ nhấp một ngụm  hất thẳng  mặt ông:
 
“Tống Kiến Thiết, ông    bỏng c.h.ế.t ?”
 
Cha  lặng lẽ lau mặt,    rót một ly khác.
 
  , ông dội thẳng ly nước lên mặt bà :
 
“Con mụ thối, lão tử nhịn bà đủ lâu !”
 
  ở cửa phòng bệnh, lặng lẽ  một lúc,    rời .
Trước khi ,  chuyển khoản cho cha một  tiền.
 
Ông  nhận.
Một  chăm sóc hai kẻ bệnh tật, mới hơn một tháng mà tóc ông  bạc trắng.
 
Ông  , ánh mắt đắng chát:
 
“An An, con  xem… đây   là báo ứng ?”
 
  .
 
Bước  khỏi bệnh viện, gió đầu thu thổi nhè nhẹ qua .
 lúc , dì gửi cho  một tin nhắn:
 
“Em họ con mới học nấu món cá chép sốt chua ngọt, tối nay gọi cả Lục Lâm cùng qua ăn thử nhé.”
 
 siết chặt điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên:
 
“Được thôi, thưa Nữ hoàng bệ hạ yêu dấu của con.”
 
hết.