từ nhỏ   bạn,  ai  với  như thế.
 
Thế là  đổ.
 
 lén yêu thằng lưu manh, chỉ  mỗi bà nội.
 
Bà  ủng hộ.
 
Vỗ vai  gật gù: “Yêu  chứ, chứng tỏ Ân Ân nhà   sức hút!”
 
“Yêu nhiều , gặp nhiều đàn ông   mới   chúng nó bắt nạt!”
 
Mối tình đầu,  hồi hộp  kích thích.
 
Chưa đầy hai tháng, nó rủ   khách sạn.
 
  lưỡng lự, hỏi bà  nên  .
 
Lớp 9, mười lăm tuổi, chuyện nam nữ cũng     gì.
 
 lo: “Giờ   sớm quá , thế   .”
 
“Ít nhất… ít nhất cũng đợi trưởng thành …”
 
Bà động viên: “Không sớm. Bằng tuổi con, bà   lấy chồng!”
 
“Thêm hai năm nữa là  con !”
 
“Với cả Lý Hoa nhà bác cũng tuổi con, nó học xong tiểu học là nghỉ, hôm  còn dẫn bạn trai về.”
 
“Tuổi    nhỏ, thích gì thì  nấy, khỏi bận tâm.”
 
Dưới sự cổ vũ của bà,  nơm nớp mà .
 
Trong khách sạn, thằng lưu manh đưa tay cởi áo .
 
 sợ đờ ,  lưng định chạy.
 
Nó giữ tay , cố cởi áo.
 
Ngay khoảnh khắc đó,   đạp tung cửa phòng khách sạn xông .
 
4
 
    tìm  khách sạn bằng cách nào.
 
Mặt  đầy mồ hôi, đỏ bừng, khom lưng thở dốc.
 
 đoán  chạy khắp các khách sạn trong trấn mới thấy chỗ .
 
Thấy phụ , thằng  tái mặt, chuồn thẳng.
 
Mẹ tát  một cái.
 
“Con gái con đứa,   tự trọng!”
 
“Mới tí tuổi đầu  dám  khách sạn với trai?!”
 
“Con   nếu  đến muộn một bước, đời con coi như xong ?!”
 
“Tuổi  mà  học còn  lêu lổng, cả đời  nên cơm cháo gì!”
 
 ôm má rát bỏng, trong lòng còn tủi .
 
“Chẳng   chỉ quan tâm điểm thôi ? Điểm con  tụt ,  quản gì nhiều thế!”
 
“Con   nhỏ, Lý Hoa nhà bác còn dẫn bạn trai về, con yêu thì ?!”
 
“Con   học, con   học! Mẹ vô học nên bắt con học  !”
 
“Mẹ còn hại c.h.ế.t bố, để con từ bé  bắt nạt,   bạn, chỉ     với con!”
 
Chắc   ngờ   .
 
Mẹ ngẩn   , mắt dần đỏ.
 
Mẹ hỏi: “Là bà nội dạy con   ?”
 
“Phải! Trong nhà chỉ  bà nội  với con!”
 
 phồng má  ,  chịu thua.
 
Tưởng  sẽ mắng chửi nặng hơn, đánh , nhưng    gì.
 
Mẹ túm cổ áo kéo  về nhà, nhốt trong phòng.
 
Mẹ  đợi đầu óc  tỉnh ,   học thì mới thả.
 
Những ngày  trôi lờ đờ.
 
Tới khi bà nội lén nhét  cửa sổ phòng  một mẩu giấy.
 
Là thằng lưu manh .
 
Nó    nhốt, hẹn  bỏ trốn.
 
 cất giấy cẩn thận,  với bà: “Bà bảo   là con còn  học,  thể trốn .”
 
“Hơn nữa, giờ bọn con   cũng chẳng ai nhận.”
 
“Ân Ân, con ngốc !”
 
Bà mắng yêu.
 
“Tuổi các con  mấy tỉnh ven biển  việc,   cần đầy!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-toi-la-nguoi-dan-ba-hung-du-bat-toi-roi-lang-hoc-dai-hoc/2.html.]
“Con nghĩ , hai đứa  , thuê phòng riêng, sống hai , sướng  bao.”
 
“Con khỏi học nữa, cũng khỏi   chửi đánh.”
 
“Ven biển phát triển lắm, các con nhất định sống !”
 
“…”
 
 vốn  chán học,  dăm câu là xiêu.
 
Đêm đó, bà lén mở khoá phòng .
 
 chạy  đầu làng, leo lên xe máy của thằng .
 
Máy nổ rồ, đèn phòng  bỗng bật sáng.
 
5
 
Bà nội giục: “Đi mau, để  mày phát hiện thì   !”
 
Thằng  vặn ga, xe lao như tên bắn.
 
Mẹ cầm đèn pin, chạy theo .
 
Người  đuổi kịp xe.
 
Tưởng lát là bỏ xa .
 
  như uống thuốc kích thích, cứ cắm đầu mà chạy.
 
Mẹ gọi: “Ân Ân,  ! Quay !”
 
 ngoái , thấy đốm sáng đuổi theo bỗng tắt phụt.
 
Từ mương bên đường lóe lên tia sáng yếu.
 
Mẹ  vấp, ngã xuống mương.
 
 hích thằng : “Dừng xe,   ngã xuống mương !”
 
Nó dửng dưng: “Ngã c.h.ế.t càng , khỏi ai quản mày.”
 
“Ân,  với ,   để em khổ.”
 
“Đến lúc đó   , em ở phòng trọ nấu cơm là !”
 
“Mẹ mày  đồng ý, em mà ở  thì chúng   còn cơ hội.”
 
 c.h.ế.t lặng  những lời .
 
 cắn vai nó một phát, giật tay lái, ép xe chậm .
 
Lúc nó sơ ý,  bật khỏi yên , chạy về phía .
 
Thấy  “gạo muối  ”, nó lườm , chửi thề mấy câu, phóng .
 
 vội nhảy xuống mương.
 
May  chỉ trẹo chân,  lăn xuống nước.
 
 nhặt đèn pin, rọi về phía .
 
Lúc   mới thấy    giày, chạy chân đất đuổi theo   đường sỏi, bàn chân rớm máu.
 
Tim  bỗng nhói lên.
 
  thụp xuống,  , hỏi: “Mẹ chẳng yêu con, con  theo   chẳng  bớt một gánh ?”
 
Mẹ trừng mắt,  tin nổi.
 
“Con là đứa con gái duy nhất của ,    yêu con !”
 
 im lặng: “Bà bảo, lúc sinh con   thấy là con gái thì  dìm chết.”
 
“Con chẳng  bạn,  cũng  bao giờ quan tâm, chỉ quan tâm điểm .”
 
“Mẹ chỉ coi con là công cụ thực hiện giấc mơ của .”
 
“…”
 
Nói một mạch xong, cả hai im  lâu.
 
Chợt   tiếng sụt sùi khẽ.
 
Quay  thấy  .
 
Trong mắt  ,   luôn đanh đá, dữ dằn, hiếu thắng.
 
Đây là  đầu  thấy  .
 
Yếu ớt, bất lực.
 
6
 
“Lúc con chào đời,   dìm c.h.ế.t   , mà là bà nội…”
 
“Bà  quẳng con xuống sông, là bố con lao tới cứu về.”
 
“Từ đó  đòi chia nhà, bố con  nhanh xây nhà riêng để  ở chung nữa. Ai ngờ lúc lên núi gùi gạch, một tảng đá lăn xuống, đập c.h.ế.t bố con.”
 
Mẹ lau nước mắt: “Mẹ cũng hối hận. Nếu hồi đó   đòi chia nhà, thì  lẽ bố con  vội, cũng   xây nhà.”
 
“Con đừng thấy giờ bà già tội nghiệp, chứ lúc còn trẻ, bà chẳng coi  là !”
 
Mẹ lải nhải kể.