Hồi  còn trẻ lấy bố , bà nội chê .
 
Bà cho rằng   xứng với bố.
 
 bố nhất quyết cưới, thậm chí bất chấp căng thẳng với bà.
 
Từ đó bà ghi hận, lấy hành hạ   vui.
 
Bố   xa.
 
Giữa mùa đông, bà bắt  kéo nước giếng về giặt đồ.
 
Đợi  khệ nệ khiêng nước về, bà đạp đổ xô, bắt  kéo .
 
Ngay cả khi  đang mang thai, bà lôi   nhà, ép  quỳ dùng roi trúc quất.
 
Kết cục là  sảy thai đứa đầu.
 
Mẹ nấc lên: “Giờ ai cũng thấy bà già , tưởng là  hành hạ bà.”
 
“Hồi trẻ bà đối xử với  thế nào, cả làng ai chẳng .”
 
“ giờ dựa  tuổi già, bà mở miệng là bịa chuyện!”
 
 sững . Nếu đó là thật,  cả làng  ?
 
Thậm chí bác gái cả cũng kể giống y bà nội.
 
 : “Bác gái cũng  …”
 
Mẹ lau nước mắt: “Nếu bác cả với bác gái thật sự thương thì   đón bà về ở?”
 
“Họ thấy con học , còn con cái họ thì lêu lổng bỏ học sớm, nên  chịu  việc con !”
 
“Hồi  đòi chia nhà, trong đó bác gái cũng  phần.”
 
“Mẹ sinh con thì  băng huyết, bố con  kéo   viện.
 
Kết quả là bác gái cả  cho bọn MẸ  qua sân,  là ‘huyết quang xui xẻo’.
 
Mẹ sắp  trụ nổi, bác cả với bác gái cả cứ chặn  cho . Bố con đành cưa luôn bức tường gỗ bên  nhà bằng cưa máy mới cứu  hai  con.”
 
“Người làng  thấy  là  nơi khác thì bắt nạt,  là lang sói ăn thịt !”
 
“Mẹ bắt con học cho giỏi là để con  khỏi chốn !”
 
Mẹ ôm mặt,  run lên.
 
Cổ họng  nghèn nghẹn,  thụp  mặt : “Mẹ,  về nhà , tìm thuốc đắp chân .”
 
Giờ chắc    nổi nữa.
 
 cõng  lên, mới thấy  nhẹ đến .
 
Gầy nhom, bé xíu,  cõng cái vèo.
 
  : “Mẹ,   con sẽ chăm học. Con sẽ   bà nội tẩy não nữa .”
 
“Từ nhỏ đến giờ  cứ bận tối tăm mặt mũi, chẳng  thời gian   chuyện với con.”
 
“Bà thì ngày nào cũng rót  tai con  chuyện  của .”
 
Mẹ lau nước mắt: “Ân Ân, chỉ cần con   lời,   khổ mấy mệt mấy cũng chẳng .
 
Con nhất định  học cho thật , nhất định  rời khỏi đây!”
 
 gật đầu.
 
Về đến nhà, đèn nhà giữa vẫn sáng.
 
Thấy  cõng  , mặt bà nội sầm hẳn.
 
 đun chậu nước ấm rửa chân cho ,  giã ít thuốc cầm m.á.u đắp băng chân cho .
 
Mẹ  , mắt hoe hoe.
 
Mẹ ngủ , bà nội lén gõ cửa phòng .
 
Bà như kẻ trộm,    mắng xối xả: “Mày  tao khó khăn lắm mới kiếm  cơ hội  cho mày ?
 
Mày   bây giờ, cả đời sẽ sống  sự áp bức của  mày!”
 
“Bà là vì mày đấy,  mày  hiểu!”
 
 lạnh lùng  bà: “Bà nội, bà tính toán thế nào, bà rõ nhất.”
 
Mặt bà biến sắc thấy rõ.
 
“Ân Ân, ý mày là ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-toi-la-nguoi-dan-ba-hung-du-bat-toi-roi-lang-hoc-dai-hoc/3.html.]
“Mày cho là bà hại mày ? Từ nhỏ đến lớn  mày   lo, chẳng  bà nuôi mày lớn ?”
 
  khách khí, đẩy bà  ngoài: “Cút. Đừng  nữa. Con  hết .
 
Già  thì giả vờ tội nghiệp cho khéo .”
 
 đóng cửa, mặc kệ bà.
 
Hôm ,   với  là     học.
 
Mẹ mừng lắm, vui vẻ đưa   bến xe.
 
Thầy chủ nhiệm thấy  về, vỗ vai: “Về là , may mà   nhầm đường!”
 
Phần thời gian còn ,  dồn hết  học.
 
Thi chuyển cấp xong,  đỗ thủ khoa huyện,  lớp thực nghiệm của trường trọng điểm.
 
Lại còn  miễn học phí.
 
Mẹ  mấy ngày liền   khép miệng.
 
8
 
Lên cấp ba,  càng học chăm, điểm luôn trong top 5 khối.
 
Mỗi  mang bảng điểm về cho ,  nụ  của ,  thấy hãnh diện vô cùng.
 
Chỉ  bà nội là mặt nặng như chì.
 
Bà vẫn như xưa, rót  tai : “Ân Ân , con gái học hành cũng vô dụng thôi.
 
Tranh thủ còn trẻ, kiếm nhà  mà gả mới là thật.”
 
“Bên làng bên,  thằng Nhị Trụ bảo sẵn sàng cho sính lễ 2 vạn đấy.”
 
 mặc kệ, chạy   với .
 
Mẹ  tức điên, cầm roi mây quật bà: “Đồ già  chết, suốt đời   chuyện khuất tất là  chịu  !
 
Tuổi lớn thế  mà tâm địa còn độc!”
 
“Xuống  , bà  mặt mũi gặp con trai bà !”
 
“…”
 
Bà nội ôm tay,  lóc om sòm: “Hai  con tụi bây ăn h.i.ế.p tao!
 
Mọi  tới xem coi,  con dâu nào như nó !
 
Nhà  vô phúc, thiệt là vô phúc!”
 
Xóm giềng  mãi quen , vẫn chỉ trỏ  .
 
Lý Hoa lặc lè ôm cái bụng bầu  tới.
 
Cô   dám khuyên ,  sang khuyên : “Giờ  lớn ,  đỡ cho bà chứ!
 
Hồi nhỏ bà thương   bao,  quên  ?!”
 
 liếc cái bụng tròn vo,  lạnh: “Thương ? Thương là dắt   sông tắm để  đuối nước  ?
 
Cô thương thì đón bà về nhà cô ở .
 
 
Bác cả với bác gái cả suốt ngày treo chữ hiếu  miệng,   đón   về, còn qua đây đặt điều?”
 
“Bố  là con bà, bố cô   chắc?”
 
Lý Hoa   chặn họng, ấp úng: “Cậu…  đúng là… đúng là y hệt  !”
 
“Dân làng   sai:  nào con nấy!”
 
Cô  hậm hực bỏ .
 
 lười đôi co,   nấu cơm.
 
Đợi  “đánh phục”  bà nội,  mới  gọi ăn.
 
“Mẹ vất vả , ăn cơm thôi.”
 
Mẹ rửa tay  xuống: “Con đừng  bà nội. Phải học,   khỏi núi.”
 
 gật: “Mẹ, con lớn . Không còn như hồi bé ai  gì  nấy nữa.”
 
Hồi nhỏ tưởng bà cho chơi,  ép học là thương.
 
Tưởng  nghiêm là  thích .
 
Lớn , ai  thật lòng với ,    rõ.