9
 
Suốt thời cấp ba,  chỉ chú tâm học.
 
Thi đại học xong,   692 điểm, đỗ Đại học Kinh đô.
 
Trường cấp cho  100.000 tiền học bổng,    tài trợ  bộ chi phí đại học.
 
Đài truyền hình huyện tới phỏng vấn  .
 
Mẹ mặc bộ đồ mới vốn chẳng nỡ mặc,  hình ngượng ngùng mà  mãi.
 
Những  từng chê   , giờ   đầy ghen tị.
 
  nụ  của , thấy bao năm khổ học hình như  còn khổ nữa.
 
Trước ngày nhập học,  dọn đồ cho .
 
 mới hốt hoảng phát hiện giấy báo trúng tuyển biến mất.
 
 vẫn cất  kỹ trong hộp,  từng lấy .
 
 với  cuống lên, lục tung trong ngoài.
 
Không .
 
 sực nghĩ , chạy sang phòng bà: “Bà  động  giấy báo của con ?”
 
Đôi mắt đục của bà nheo : “Tao  lấy, tự mày  mất  đổ tao.”
 
Bà trông  vẻ tâm trạng  .
 
Có lẽ đang đắc ý vì hủy  tương lai của .
 
Mẹ  điên tiết, túm cổ áo bà lắc: “Bà điên  , nó dù  cũng là cháu bà!
 
Nó  gì sai mà bà hại nó !”
 
Bà .
 
Có vẻ dáng vẻ  suy sụp khiến bà thú vị, bà thở phào một  dài:
 
“Tao   mà, sinh nó  là sai lầm to!
 
Hồi sớm  tao dìm c.h.ế.t nó , để nó đẻ cháu trai cho con tao thì   mấy!”
 
Mẹ xô bà ngã xuống đất.
 
Bà    hò hét, còn phấn khích hét to: “Đánh , mày đánh c.h.ế.t tao thì giấy báo trúng tuyển của con mày cũng  tao đốt !
 
Ở cái xó núi   bay  phượng hoàng , cả đời tụi mày đừng mơ ngóc đầu!”
 
 tiện tay vớ cành gỗ  gai đưa : “Mẹ, dùng cái  đánh thuận tay hơn.”
 
Bà  chằm chằm những cái gai nhọn, mặt tái mét.
 
“Tụi bây… tụi bây định g.i.ế.c tao !
 
Cố ý g.i.ế.c ! Mọi  ơi  xem, cố ý g.i.ế.c !”
 
Mẹ  lấy cành gỗ,  giơ lên quật một phát   bà.
 
Bà thét vì đau.
 
 : “Bà tưởng đốt giấy báo là    học  ?
 
Giờ liên thông mạng .  đỗ là   hệ thống của trường từ lúc báo điểm.”
 
Bà trố mắt,  tin nổi.
 
Mẹ cũng  đánh nữa, vội hỏi    .
 
 liên hệ với cố vấn, trình bày ,  mang CMND và giấy báo danh   giấy xác nhận mất.
 
Ngày  kéo vali  nhập học, bà nội tức đến méo mặt.
 
10
 
Năm hai,  yêu.
 
Lâm Nghị cứ  về nhà  mắt.
 
 nghĩ cả hai còn trẻ,  đến lúc, nên  đồng ý.
 
Không ngờ Tết về,   dựa theo địa chỉ  từng ghi khi lớp thu thập thông tin,  theo tới nhà.
 
Còn mang theo bao quà cáp  trò,  cho  bất ngờ.
 
Hôm đó  với   thắp hương cho bố,   nhà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/me-toi-la-nguoi-dan-ba-hung-du-bat-toi-roi-lang-hoc-dai-hoc/4.html.]
Là bà nội tiếp.
 
Không cần đoán, bà  than vãn với bôi nhọ.
 
“Hai  con nó là tai họa của làng, mười dặm tám làng ai cũng .
 
Mẹ con Lý Ân ngày nào cũng đánh tao, coi tay với chân tao , bầm hết.”
 
“Hồi nhỏ tao thương con Ân lắm, ai ngờ nó lớn lên cấu kết với  nó ăn h.i.ế.p bà già !”
 
Bà nội nước mắt nước mũi tèm lem.
 
Lâm Nghị vội rút khăn giấy lau.
 
Bà chùi nước mắt, ghé sát thì thầm: “Ê, cháu là đứa ngoan, tao  nỡ để con Ân nó hại cháu.
 
Nói thật nhé, nó mười lăm tuổi   khách sạn với lưu manh.
 
Đêm thì bỏ trốn theo, đánh chửi gì cũng  .
 
Nó  xứng với cháu !”
 
Bà trẻ thì độc, già da dẻ chảy xệ  trông phúc hậu, coi bộ khá thuyết phục.
 
Lâm Nghị tin lời bà. Vừa thấy  với  về,  chất vấn luôn: “Lý Ân,  ngờ em là loại  như .
 
 là    mặt   lòng. Chia tay!”
 
  kịp  một câu,   đá luôn  túi quà mang đến,  lưng bỏ .
 
Bà nội thấy mưu kế thành công,   bậu cửa  ha hả, lộ mấy chiếc răng còn sót.
 
Bà : “Thằng đó coi bộ điều kiện  nhỉ, suýt nữa là cho mày đổi đời thành phượng hoàng.
 
Giờ hết  ha ha. Bọn mày  cho tao sống yên, tao cũng  cho bọn mày yên.”
 
Mẹ lao tới tống cho bà một bạt tai: “Người  chẳng sống lâu, tai họa ngàn năm!
 
Sao lòng bà độc đến thế!”
 
Mẹ giục : “Đó là bạn trai con, đuổi theo giải thích !
 
Không  bà già    gì với nó!”
 
 nhún vai: “Loại bạn trai ,  cần cũng .”
 
Dù    cũng  tin , giải thích gì nữa.
 
11
 
Tốt nghiệp đại học,  ở  thành phố A  việc.
 
  đón  lên, nhưng   áp lực ở thành phố lớn,    gánh nặng.
 
 chỉ  nhanh kiếm tiền, ít nhất mua căn nhà ở huyện, để  rời xa bà nội.
 
Đến lúc đó, để bà về ở với con trai cả.
 
Bác gái cả chua ngoa, xem thử bà còn la lối  nữa .
 
Làm việc quá sức, đêm nọ  ngất ngay tại bàn  việc.
 
May là tối đó sếp cũng đang tăng ca, đưa   viện kịp thời.
 
Trong phòng bệnh, ông sếp lạnh lùng vẫn cao cao tại thượng – Bùi Diễn –  cạnh gọt táo cho : “Cho em nghỉ  lương hai ngày, nghỉ ngơi .
 
Đừng  c.h.ế.t gục ở bàn  việc.”
 
Nhìn “Bùi Bóc Lột” mà đồng nghiệp  gọi đang thành thục gọt táo,  buồn  quá, bật  luôn.
 
 
Bùi Diễn ngẩng lên, đôi mắt lạnh   giật bắn.
 
 ngậm miệng ngay.
 
Từ hôm đó,   kéo  về bên cạnh  việc,  còn đối xử  .
 
 hỏi tại .
 
Bùi Diễn  ,  nhạt: “Không thấy ,  đang theo đuổi em.”
 
Trái tim   nhảy khỏi lồng ngực.
 
Không  là xúc động   dọa.
 
 
Bùi Diễn theo đuổi  một thời gian.
 
Yêu  ,  kể hết chuyện nhà.