Về đến nhà, con mèo đen vẫn   .
  vật  giường, lơ đãng tra cứu về “mèo chiêu tài”,    lúc nào chẳng .
Có lẽ “ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy”, đêm đó   mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Tầm  trong mơ  thấp, bước  cũng loạng choạng.
 như đang tìm kiếm gì đó, miệng  ngừng gọi.
Tìm mãi  thấy,   lảo đảo bước  ngoài.
Đối diện là căn nhà sáng đèn, bên trong vang lên giọng  quen thuộc của .
 – đứa trẻ nhỏ bé –  đến cạnh cửa sổ, thò đầu   thì thấy  đang đeo găng tay dày, túm gáy một con mèo, nhét  một cỗ quan tài nhỏ  đặt sẵn  bàn.
Con mèo giãy dụa, móng cào  vách quan tài phát  tiếng xoẹt xoẹt xoẹt.
   như   thấy, dùng đinh đóng chặt nắp quan tài.
Bà đặt quan tài lên bàn thờ, quỳ gối trang nghiêm:
Trà Đá Dịch Quán
“Linh miêu bắt tài, đưa lộc đến. Mèo chiêu tài ơi mèo chiêu tài, nhà  sắp cạn tiền , cho  thêm một chút nữa .  còn hai đứa con  nuôi, một đứa còn cần chữa bệnh…”
Khi lời cầu khấn vang lên, tiếng gào của con mèo trong quan tài cũng ngày càng thảm thiết.
Mẹ  rạng rỡ:
“Mèo ngoan, cố mà bắt, bắt nhiều một chút, bắt thật nhiều tiền !”
Cho đến khi con mèo  còn kêu  nữa,  mới rút  một cái đinh dài, đ.â.m xuyên quan tài.
Tiếng kêu  vang lên thảm thiết.
Mẹ lấy một cái bát, đặt  mũi đinh để hứng máu.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống.
 như hóa đá,  nhúc nhích.
Máu chảy đầy nửa bát,  nhíu mày lẩm bẩm:
“Ít quá…”
 vẫn  ngây , thì   cầm bát máu, ngửa cổ uống cạn.
“A a a a a!!!”
  thấy tiếng hét xé họng từ miệng . Nhìn thấy   đầu  – ánh mắt kinh hãi và miệng đầy m.á.u đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-am-chieu-tai/chuong-11.html.]
Ngay  đó,  –  hình nhỏ bé –  ai đó nhấc bổng lên.
Một giọng đàn ông xa lạ  cợt:
“Đồ nhỏ, chuyện    thứ mày nên .”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Đau nhức mặt cùng với nỗi kinh hoàng trong mơ khiến  giật   bật dậy.
Một bóng đen   hất  khỏi , vẽ một đường cong giữa  trung.
“Aiyooo! Cô  tay ác thế hả?”
Là… mèo đen!
“Bạch… Bạch Gia?”
Bóng đen khựng :
“Cô gọi gì?”
“Bạch Gia?”
“Gọi thêm vài tiếng nữa!”
Nó nhảy phốc lên giường, trông giống như… mèo xanh lông mượt.
“Sốc , ông nhuộm lông đấy! Thời thượng ?”
Giọng điệu quen thuộc, nhưng hình dạng   khác.
 ôm lấy nó,  sức xoa xoa, dụi dụi:
“Đẹp! Đẹp lắm! Bạch Gia thần thông quảng đại, Bạch Gia vô địch thiên hạ!”
Mèo xanh kêu gừ gừ vì sướng:
“Chứ ! Gọi thêm vài câu, Bạch Gia sẽ cứu mạng cô!”
“Ừ ừ ừ!”
 đáp bừa, tim vẫn đập loạn lên.
  dám tin… đó thực sự chỉ là một giấc mơ? Hay… chuyện từng xảy ?
Nhớ  dáng vẻ của  trong mơ,  theo phản xạ ôm Bạch Gia chặt hơn.
  cần một thứ gì đó để trấn an trái tim đang loạn nhịp của .