“Meo~!”
Một tiếng mèo sắc nhọn vang lên  quan tài.
 cảm thấy  thứ gì đó động đậy   .
 hốt hoảng né sang một bên, một vật giống hình mèo, m.á.u thịt lở loét bò  trong.
Làn gió mới mát lành từ chỗ nó chui  khiến  tỉnh táo hẳn.
“Đừng  Bạch Gia đấy.”
Hình mèo   hổ , “Lũ mèo  keo kiệt lắm, mượn  hai ngày da mà cũng  chịu. Thời gian gấp quá, Bạch Gia  kịp đánh  với chúng, đành  chui  .”
Nước mắt  lăn như mưa.
Tại    nhận  nó sớm hơn?
Tại    quên mất nó?
“Tiểu… Tiểu Bạch.”
 nghẹn ngào gọi tên nó.
“Giỏi đấy nhé, giờ  gọi Bạch Gia nữa, gọi thẳng Tiểu Bạch  hả. Em gái,  là    nha.”
Bạch Gia vẫy vẫy cái đuôi, cảm giác dính nhớp đầy m.á.u khiến tim  quặn thắt.
“Em… em  đau lắm ?”
Bị nhốt trong quan tài,  đóng đinh xuyên ,  lột da…  đau ?
“Cũng tạm.”
Nó  nhẹ như : “Không đau bằng lúc nhớ chị, cũng  đau bằng lúc lo cho chị.”
“Oa—!”
  thể kìm  mà òa : “Xin , xin , chị đúng là vô dụng, chẳng   gì, còn ngu ngốc nữa…”
“Đừng  nữa. Khóc cái gì mà .”
Bạch Gia cuống lên: “Không chỉ chị , ngay cả em ngày xưa cũng  ngờ . Mẹ chị gọi em  ăn pate,  ăn xong   nhốt vô quan tài . Ai mà ngờ!”
  càng lúc càng lớn.
Bên ngoài bỗng im bặt,  giọng   vang lên, to hơn nữa:
“Chú ,  cháu thấy Sở Sở như càng khỏe thế nhỉ?”
“Kệ , đợi trời sáng là  .”
Giọng ông lão cũng đến gần quan tài:
“Đám đó đến phát hiện  bên trong c.h.ế.t  thì sẽ rút . Dùng tiền của mèo âm để đổi mạng con bé,  nó  thể sống tiếp.”
Bên ngoài dần yên ắng,   đó là tiếng mèo kêu râm ran.
Quan tài bắt đầu  lay động,  đẩy,  cào cấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-am-chieu-tai/chuong-22.html.]
Hàng loạt mắt xanh biếc thò qua khe hở  .
Trà Đá Dịch Quán
Nhờ ánh sáng,  mơ hồ  thấy hai con mèo quen thuộc.
Hoặc   là bộ lông quen thuộc.
Bạch Gia thấy ánh mắt , nheo mắt liếc một cái   bộ  để ý,  bệt lên khe hở.
“Đợi đến trời sáng là .”
Câu  ông lão cũng từng .
 gật đầu, ôm chặt cái điện thoại  tắt nguồn,  rời mắt khỏi Tiểu Bạch.
Thật … còn  thể gặp  .
Xin  nhé…  để em chịu nhiều đau đớn như …
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, âm thanh hỗn loạn bên ngoài bỗng nhỏ dần,   đó là tiếng   với đủ giọng địa phương.
“Chính là đây đấy, đồng chí công an!  tận mắt thấy lão già  dụ cô bé  quan tài,   đang mê tín dị đoan ?”
“Còn nữa, chỗ  đêm nào cũng  tiếng mèo, nhưng  ai thấy một con mèo nào! Rõ ràng  vấn đề! Có khi là… lừa đảo gì đó!”
“Chắc chắn là đa cấp! Không thì một cô gái trẻ bình thường tới đây  gì? Nhất định  lừa …  ai thấy cô   khỏi cửa ,  là lão già  mua cơm! Tin  , công an ơi!”
“Trời ơi, quan tài to thế  ?!”
Bạch Gia chui  ngoài,  lâu    :
“Không cần đợi nữa ,  chị báo công an , hai đội cảnh sát đang phá cửa.”
Nó  tới gần , định dụi  ,   thôi:
“Chị an  , Tiểu Bạch yên tâm . Tiểu Bạch  đây.”
Chưa kịp để   gì, nó  rụt  , chui qua khe hở rời .
Cánh cửa chính  phá tung.
Mẹ  và ông lão hoảng loạn chạy ,  cho ai đến gần quan tài.
Cảnh sát khống chế hai  họ, dù họ vẫn gào lên rằng  thể mở nắp quan tài.
Máy cắt vang lên, nắp quan tài  mở tung.
 ngước  — ánh sáng tràn ngập khắp sân.
Rất nhiều  cầm đèn pin, ánh mắt lo lắng  .
 bật  nức nở.
“Đừng sợ, chúng  đến .”
Một nữ cảnh sát chạy tới ôm lấy :
“Đừng sợ. Là  em báo cảnh sát. Chúng  đến cứu em .”
---