Lời mụ dám mặt nhà họ Nguyễn, nhưng ở mặt nhà đẻ thì bắt đầu oán thán: “Cái con nha đầu ranh con đó chẳng gì mà họ cứ coi như báu vật .”
Lý thị và Liễu Lai Phúc nào ai quan tâm đến chuyện đó. Một con ranh con, họ để ý gì, bộ sự chú ý của họ đều dồn việc Nguyễn Kiến Quốc xây nhà lầu.
Chỗ đó tốn bao nhiêu tiền chứ!
Nếu thể moi một ít từ chỗ Nguyễn Lâm thị, còn thể sắm thêm một món đồ điện cũng nên, như thế thì càng mặt mũi nhà vợ.
Nghĩ đến đây, Liễu Lai Phúc với Liễu Chiêu Đệ: “Chị ba, tối nay chị về bệnh viện nữa ?”
Liễu Chiêu Đệ nhớ tới lời Nguyễn Kiến Đảng đuổi mụ cút lúc chiều, vốn dĩ dám về, nhưng những lời Lý thị phân tích lúc nãy, mụ cảm thấy nên về.
Lúc chính là lúc Nguyễn Kiến Đảng cần mụ nhất, chỉ cần mụ chăm sóc ông chu đáo, nhất định thể khiến ông nguôi giận.
Cho nên mụ gật đầu.
“Vậy , tối nay em cùng chị về bệnh viện.” Liễu Lai Phúc .
“Cậu gì?” Liễu Chiêu Đệ khó hiểu em trai.
“Thăm rể chứ gì. Anh viện mấy ngày , hôm qua định mà việc bận nên lỡ mất, em cứ áy náy mãi đây .” Liễu Lai Phúc như thể quan tâm đến Nguyễn Kiến Đảng lắm .
Liễu Chiêu Đệ thế cảm động suýt .
Lý thị bên cạnh cũng : “Cũng , rể con to cao thế , chuyện gì con cũng dễ giúp đỡ. Chắc tối nay nó ăn gì , nấu ít cháo, đ.á.n.h bát canh trứng, lát nữa các con mang luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-103-ly-hon-8.html.]
Liễu Chiêu Đệ càng thêm cảm động họ, chỉ cảm thấy so với bà chồng Nguyễn Lâm thị quan tâm đến con trai ruột, đến tiền viện phí cũng chịu giúp, thì nhà đẻ của mụ hơn gấp vạn . Mụ cũng cho Nguyễn Kiến Đảng thấy, nhà đẻ mụ mới là thực sự với ông.
Ăn xong cơm tối, Liễu Chiêu Đệ và Liễu Lai Phúc mò mẫm trong đêm tối trở bệnh viện.
Căng tin bệnh viện cơm, giá cả cũng rẻ. Nguyễn Tuấn tan học liền đến bệnh viện, thấy cũng chẳng để tâm, xuống căng tin mua cơm cho Nguyễn Kiến Đảng một bên bài tập, sách.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Kiến Đảng, xem ai đến thăm .” Người đến mà tiếng vọng .
Nguyễn Kiến Đảng và Nguyễn Tuấn đồng thời đầu .
Liền thấy Liễu Chiêu Đệ xách một cái cặp lồng cơm cùng Liễu Lai Phúc .
Liễu Lai Phúc với nụ nịnh nọt mặt gọi Nguyễn Kiến Đảng: “Anh rể, em đến thăm đây. Mấy hôm nay bận quá, tối nay mới tranh thủ chút thời gian chạy sang thăm ngay.”
“ đấy, Lai Phúc lòng lắm, muộn thế còn nằng nặc đòi theo thăm .” Liễu Chiêu Đệ cũng hùa theo, vẻ mặt tự nhiên như thể chuyện ban ngày từng xảy . Mụ đặt cặp lồng xuống, liếc hộp cơm tay Nguyễn Kiến Đảng, vẻ mặt xót xa: “Cơm mua ở căng tin chẳng chất gì , em nấu cháo cho đấy, em còn đặc biệt bát canh trứng, bảo là để tẩm bổ cho .”
Nói mụ định giằng lấy hộp cơm tay Nguyễn Kiến Đảng.
tay còn chạm Nguyễn Kiến Đảng gạt .
Nguyễn Kiến Đảng mặt cảm xúc mụ một cái: “ ăn cái là đủ .” Quay đầu sang Liễu Lai Phúc, ông cũng chẳng khách khí chút nào: “ và chị sắp ly hôn , đừng gọi là rể nữa.”
“Kiến Đảng...” Liễu Chiêu Đệ đau đớn gọi, mắt đỏ hoe.
Liễu Lai Phúc sững , lẽ ngờ Nguyễn Kiến Đảng thẳng thừng, chẳng nể nang gì như .